Nhìn người của sơn trang Cổ Kiếm đều phủ phục dưới đất, Lâm Chính lắc đầu, không muốn nói nhiều.
“Cổ Liên, chúng ta về thôi”.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Cổ Liên vội vàng tiến tới, đi theo Lâm Chính rời đi.
“Liên…”.
Cổ Hạo vội gọi.
Cổ Liên vẫy tay, gật đầu với ông ta, sau đó không ngoảnh đầu mà ra khỏi cấm địa, xuống núi.
Cổ Hạo lặng lẽ nhìn theo, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Một lúc lâu sau, ông ta quay đầu nói: “Dặn dò xuống dưới, từ hôm nay Cổ Liên được đặc cách trở thành phó trang chủ của sơn trang Cổ Kiếm, nó sẽ được hưởng quyền lợi giống như tôi! Rõ chưa?”.
“Hả? Trang chủ, vậy… vậy sao được? Sơn trang Cổ Kiếm chúng ta chưa hề có phó trang chủ”.
“Từ hôm nay trở đi thì sẽ có!”.
Cổ Hạo nói.
Người đó không thể hiểu rổi.
Nhưng đại sư Huyền Sâm lại khẽ cười: “Cổ trang chủ, ông muốn thông qua cô hai để dựa vào ngọn núi lớn là thần y Lâm sao?”.
“Liên có mối quan hệ mật thiết với thần y Lâm! Nếu sơn trang Cổ Kiếm dựa vào nó đương nhiên cũng sẽ dựa dẫm được vào thần y Lâm. Thần y Lâm thủ đoạn thông thiên, chẳng lẽ không thể dựa dẫm?”, Cổ Hạo nói.
“Được chứ, được chứ! Chỉ là ông làm vậy hơi vụng!”.
“Đại sư Huyền Sâm có cao kiến gì không?”.
“Tôi đề nghị ông đừng đưa cô Cổ Liên lên vị trí cao như vậy. Thần y Lâm không phải tên ngốc, ông làm vậy là có ý gì, cậu ta không hiểu hay sao? Nếu ông làm vậy sẽ chỉ khiến cho thần y Lâm phản cảm, đến lúc đó không những không vịn được thân cây to như thần y Lâm, ngược lại còn đắc tội cậu ta, biến khéo thành vụng, làm cậu ta ghét”, đại sư Huyền Sâm lắc đầu cười.
Cổ Hạo sửng sốt, vội vàng chắp tay: “Mong đại sư Huyền Sâm chỉ dẫn”.
“Chỉ dẫn thì không dám, tôi chỉ đưa ra đề nghị cho ông thôi”.
“Đề nghị gì?”.
“Mau đi báo cho thiếu trang chủ, bảo nó mau mau thu xếp!”.