Phụt!
Phụt!
Đầu của đám người Đảo Thần hỏa đều lìa khỏi cô, máu phun tung tóe trông vô cùng đáng sợ. Trong nháy mắt, toàn bộ đám đệ tử đó của đảo Thần Hỏa đều bị xử lý.
Thần Hỏa Tôn Giả sững sờ chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Ông ta đứng hình.
“Không!”, Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên, hai mắt đỏ rực. Ông ta kích động đứng dậy. Cơn giận khiến sát ý phóng ra cực mạnh. Ông ta định ra tay nhưng do bị thương nặng nên đã nôn ra máu tươi và ngất lịm.
“Sư Tôn”, Thần Hỏa Tôn Giả ở phía sau tái mặt, lập tức lao tới đỡ ông ta.
Cơn giận và sự đau thương bùng nổ, khiến ông ta bị trụy tim. Ông ta còn định nói gì đó nhưng lại nôn ra máu, sau đó hai mắt ông ta đen xì, ngất đi.
“Á”
“Tôn giả! Tôn Giả!”
Đám đông kêu lên nhưng ông ta không hề tỉnh lại.
“Thần y Lâm, xin cậu hãy cứu lấy Sư Tôn. Xin cậu”, đệ tử của đảo Thần Hỏa lập tức quỳ xuống, dập đầu lia lịa và van xin.
Lâm Chính đanh mặt. Anh bước tới, bắt mạch cho ông ta, sau đó lấy châm ra và nói: "Thần Hỏa Tôn Giả tức quá nên bị trụy tim, đứt mạch, nội thương nghiêm trọng. Không thể ở lại đây lâu được, phải nhanh chóng rời đi”.
“Đi thôi”, đám đông bế Thần Hỏa Tôn Giả đi ra ngoài.
“Tất cả tránh đường ra”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, đừng giận. Chúng tôi không định giao đấu với anh. Hôm nay chủ yếu là tìm Thần Hỏa Tôn Giả thôi. Giờ bọn họ người giết cũng đã giết rồi, người cần quỳ cũng đã quỳ rồi nên tôi cũng rất hài lòng. Thế nhưng sự việc này vẫn chưa kết thúc đâu. Không lâu nữa chúng tôi sẽ tới Giang Thành đích thân thăm hỏi anh”, An Huyền nheo mắt cười, sau đó phất tay và rời đi. Người của Thiên Ma Đạo cũng đi theo.
Lâm Chính cảm thấy lo lắng. Tên An Huyền này đặc biệt hơn bất kỳ người nào của Thiên Ma Đạo mà anh gặp trước đó.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính đổ chuông. Anh bước ra một góc, ấn nút nghe. Một lúc sau, mặt anh tối sầm.