Một lúc sau anh tắt máy, nhìn về phía những người của đảo Thần Hỏa chuẩn bị rời đi.
“Hoàng trưởng lão đợi một lát, tôi có chút chuyện muốn hỏi ông”, Lâm Chính hô lên.
“Thần y Lâm muốn hỏi gì?”, trưởng lão của Thần Hỏa Tôn Giả tò mò hỏi.
“Tôi muốn hỏi...chuyện liên quan tới Thần Hỏa Thánh Nữ”, Lâm Chính nói.
“Thần Hỏa Thánh Nữ sao?”
Hoàng trưởng lão khẽ tái mặt nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ông ta trầm giọng: “Thần y Lâm, liên quan đến Thần Hỏa Thánh Nữ thực ra tôi biết cũng không nhiều. Cậu hỏi tôi thì tôi cũng chẳng giải thích được gì nhiều”.
“Hoàng trưởng lão không muốn nói à?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Không phải không muốn nói...mà thật sự là tôi không biết”, sắc mặt của ông ta trông khá khó coi.
“Xem ra là tôi nhân từ quá rồi. Cứu các người từ Phục Long Lĩnh, còn trị thương cho Thần Hỏa Tôn Giả vậy mà đổi lại thì các người lại giấu diếm không chịu nói thật. Nếu đã vậy thì tôi cảm thấy tôi cũng không cần phải nói gì nữa. Các vị đã không có thành ý thì mời rời khỏi Giang Thành giúp”.
Lâm Chính hừ giọng, phất tay: “Người đâu”
“Thần y Lâm”.
“Đuổi hết người của đảo Thần Hỏa đi”.
“Thần y Lâm, còn rất nhiều người vẫn chưa chữa trị xong...”
“Mặc kệ đi, đuổi hết ra khỏi Giang Thành cho tôi”.
“Vâng”, đám đông đáp lại, lập tức chạy đi.
“Đợi đã”, đúng lúc này Hoàng trưởng lão kêu lên.
“Sao thế? Hoàng trưởng lão còn gì muốn nói sao?”, Lâm Chính quay qua hỏi.
“Thần y Lâm, hà tất phải như vậy?”, Hoàng trưởng lão khóc dở mếu dở. Ông ta thở dài, nhìn xung quanh và khẽ nói: “Ở đây nói chuyện không tiện. Thần y Lâm, chúng ta tìm chỗ khác đi”.
Rầm! Lâm Chính đạp cửa chạy ra ngoài.