Tất cả đều trố tròn mắt, họ không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Vô duyên vô cớ tại sao thiên kiêu thứ ba lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa...lại còn tỏ ra cung kính với thần y Lâm như vậy? Có phải là…có vấn đề gì không?
“Hóa ra là thiên kiêu Thái Thương Long...vinh hạnh quá”, bà cụ Diệp vội vàng hành lễ.
“Ha ha, không cần khách sáo”, Thái Thương Long bật cười ha ha, sau đó đứng sang bên cạnh Lâm Chính và không nói thêm tiếng nào nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông đều ớn lạnh. Tư thế này, giọng điệu này, đến ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra Thái Thương Long là tay sai cho Lâm Chính. Dù không phải là thuộc hạ thì anh ta cũng nghe theo mệnh lệnh của Lâm Chính mà thôi.
Người có thể chỉ huy cả thiên kiêu thứ ba…Điều đó có nghĩa là gì. Thủy Thái Tử không dám tin
“Bớt nói lời khách khí lại, tôi phải xử lý người này đã”, Lâm Chính thản nhiên nói và đi về phía Thủy Thái Tử.
Lần này thì Thủy Thái Tử hoảng thật sự. Anh ta run rẩy nhìn Lâm Chính và không ngừng lùi về sau. Đầu anh ta cảm thấy ong ong.
“Dừng….dừng tay. Thần y Lâm. Tôi và anh không thù không oán, anh …hà tất phải làm thế. Hơn nữa, đắc tội với anh tôi thì anh cũng không có kết cục tốt đẹp đâu. Dù có thiên kiêu thứ ba trợ giúp thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh trai tôi…”
"Chưa chắc".
“Thế nhưng…cô ta nói có lý”, bà cụ Diệp thở dài.