Lâm Chính chắc chắn không thể ở Long Xuyên cả đời. Còn Thủy Thánh Võ thì có thể về đây báo thù cho nhà họ Diệp bất cứ lúc nào.
Lâm Chính kích động giết chết Thủy Thái Tử thì sẽ chỉ mang đến hậu họa cho nhà họ Diệp mà thôi. Lúc này nhà họ Diệp đã lung lay lắm rồi. Nếu gặp phải kiếp nạn này nữa thì chắc chắn là sẽ không thể nào vực dậy nổi.
“Thần y Lâm”, Thái Thương Long nói nhỏ.
Rõ ràng là anh ta cũng đồng ý với cách của Liễu Chiêu Nhi. Nếu đã làm thì phải làm tới cùng. Nhưng đường đường là nhà họ Thủy, đâu phải nói diệt là diệt được.
Vậy nên cách tốt nhất là thả mồi câu cá. Thủy Thái Tử chính là mồi.
Tuy nhiên mọi người cũng đều hiểu ra ý tứ của Liễu Chiêu Nhi. Cô ta đang kéo dài thời gian. Liễu Chiêu Nhi đang hiến kế nhưng thực ra là đang cảnh cáo Lâm Chính, rằng anh không thể giết người này. Thủy Thái Tử chết hay sống, phải xem khả năng của nhà họ Thủy có cứu được anh ta hay không.
“Thôi được, nếu đã vậy thì tôi không giết người này”, Lâm Chính gật đầu.
Liễu Chiêu Nhi thở phào. Thủy Thái Tử cũng cảm kích lắm. Anh ta nhìn Liễu Chiêu Nhi bằng ánh mắt biết ơn.
Thật không ngờ vào những lúc quan trọng thì cô gái này lại có tác dụng như vậy.
Thế nhưng một giây sau. Đột nhiên có bốn luồng khí tức phóng ra ghim vào tứ chi của Thủy Thái Tử.
“Thần y Lâm? Thiên kiêu thứ ba sao? Vậy thì đã sao? Thủy Thánh Võ của chúng ta không lâu trước đó đã đột phá rồi, đạt tới cảnh giới viên mãn. Thần công đã luyện thành, giờ Thánh Võ là vô địch thiên hạ. Thậm chí có thể xếp vào vị trí thứ nhất cũng nên. Một thần y Lâm và một thiên kiêu là cái thá gì? Không đám để bận tâm”, gia chủ nhà họ Thủy bước tới với khuôn mặt lạnh như băng.