Mặc dù Lâm Chính nhìn ra thủ đoạn của đối phương nhưng cũng vô ích. Ông cụ căn bản không hề tin anh mà chỉ tiếp tục tấn công kẻ địch. Có lẽ ông ta không muốn cho đối phương có cơ hội.
Bùm bùm!
Ông cụ tấn công cực mạnh. Hai nắm đấm của ông ta bọc lửa, giống như phát ra cả tia sét. Người đàn ông kia không đỡ lại được, bị trúng đòn liên tục và phải lùi lại, nôn ra máu.
“Cơ hội tốt", Tử Long Thiên bật cười, lao lên như một con rắn độc và rút ra một cây ma đao chém lên cổ của đối phương.
Cây ma đao sắc bén chém xuống cổ người của Tử Vực. Thế nhưng đúng lúc này đối phương đưa tay lên chộp lấy cây đao.
“Cái gì?”, Tử Long Thiên khựng người.
Rõ ràng đối phương đã bị thương mà tại sao vẫn có thể đỡ được đòn tấn công của ông ta vậy?
Có gì đó không ổn! Tử Long Thiên ý thức được bất ổn bèn lập tức lùi lại. Thế nhưng vẫn muộn một bước.
Người đàn ông của Tử Vực phóng ra một luống khí đen xì tông thẳng vào ngực của Tử Long Thiên. Tử Long Thiên nôn ra một ngụm máu tươi, đập mạnh xuống đất.
“Ma Quân Đại Nhân”, đám ma nhân đồng loạt lao lên dìu Tử Long Thiên.
Tử Long Thiên ôm ngực, máu tươi cứ thế tứa ra từ miệng của ông ta. Ông ta nhìn xuống và tái mặt vì đột nhiên ý thức được điều gì đó.
“Tại sao các người…có thể có sức mạnh của ông cụ chứ?”, Tử Long Thiên hỏi.
"Vâng", đám ma nhân đáp lại vào lên lên. Còn ông ta thì quay đầu định bỏ chạy