“Bỏ chạy sao? Chạy thoát nổi không?”, người đàn ông của Tử Vực bật cười. Hắn sẽ không để cho Tử Long Thiên thoát như vậy. Hắn đuổi theo Tử Long Thiên.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn. Anh định rời đi nhưng giờ đã đối đầu với Tử Vực rồi. Nếu cứ thể bỏ đi thì về Giang Thành cũng khó mà yên thân được.
Anh suy nghĩ rồi nhìn về phía hai người còn lại của Tử Vực: “Tôi và các hạ không thù không oán, các hạ không giết tôi chứ?”
Thế nhưng đối phương không hề trả lời. Lâm Chính đanh mắt, anh không do dự nữa, chỉ vội lùi lại.
Anh vừa làm vậy thì chướng khí từ xung quanh nổi lên. Rõ ràng là nó được phong ra từ hai người của Tử Vực. Đối phương không có ý định sẽ buông tha cho anh
Trong mắt đám người của Tử Vực, những kẻ này đều phải chết. Lâm Chính bất lực, đành lùi về sau.
Từ thủ đoạn của đối phương có thể thấy thực lực của họ không hề kém hơn người đàn ông còn lại. Tình hình vô cùng căng thẳng. Hai người đó chưa chịu ra tay có lẽ là vì muốn đợi người đàn ông kia giết chết Tử Long Thiên trước.
Nếu mà cứ chờ đợi thì sẽ hết đường sống. Phải nghĩ cách rời đi thôi. Lâm Chính đanh mắt, nhìn về phía ông cụ nằm bên cạnh. Anh cứ thế lao về phía ông cụ, rút Hồng Mông Long Châm ra ghim lên người ông ta để thải tử khí.
“Hả?”, hai người kia bỗng kêu lên đầy kinh ngạc.
“Thật không ngờ tên này lại có thể dùng châm thải tử khí, thú vị đấy?”, người đàn ông lên tiếng.
Người đàn ông nhìn thấy thi thể màu đỏ rực bên cạnh Lâm Chính bèn hiểu ra ngay. Hắn lập tức khởi động sức mạnh, phá vỡ bức tường lửa.