Bên trong và bên ngoài nhà thể thao chật kín người. Nếu không phải Từ Thiên cử thêm hàng trăm người tới mở đường cho Lâm Chính thì anh khó mà rời khó đó một cách dễ dàng.
Cả hiện trường sục sôi.Phục Sinh Quái Thủ rời đi cũng khó khăn. Giờ ông ta chỉ có một mình, không nơi nương tựa, cộng thêm sự việc lần này khiến rất nhiều người ở Giang Thành cho rằng là do ông ta gây ra nên khi ông ta ra khỏi hiện trường thì lập tức bị một đám người bao vây.
“Mẹ nó chứ! Chính là ông tới Giang Thành của chúng tôi gây sự phải không?”
“Thần y Lâm tốt như vậy mà bị ông làm thành ra như thế. Ông có còn là người nữa không?"
“Giờ chuyện của ông và thần y Lâm được giải quyết rồi nhưng chuyện giữa chúng ta thì chưa. Hôm nay ông đừng hỏi rời khỏi Giang Thành”.
“Đúng vậy! Đập đi”
“Đập!”, một vài người kích động kêu lên và lao về phía Phục Sinh Quái Thủ.
“Hả”, ông ta tái mặt.
Mặc dù ông ta có y thuật siêu việt nhưng võ kỹ thì không cao. Nhiều người thế này sao ông ta đấu lại được. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì vài người vệ sĩ ghì đám đông, đưa ông ta tới một chiếc xe bên đường
Phục Sinh Quái Thủ coi như thoát nạn.
“Cảm ơn các vị. Xin hỏi các vị là ai? Đại ân đại đức của các vị tôi sẽ không bao giờ quên”, Phục Sinh Quái Thủ thở phào, chắp tay nói.
“Không cần khách sáo, thần y Lâm bảo chúng tôi đưa ông ra", người lái xe đáp.
“Cái gì?”, Từ Thiên sững sờ. Lâm Chính mặt tối sầm. Anh nhìn về phía trước. Có ba người đeo mặt nạ, mặc đồ đen đứng đó. Bọn họ cầm đao với sát khí hằm hằm.