Đánh lén quá ghê gớm. Lâm Chính còn chưa kịp khởi động cơ thể võ thần thì đã bị thương rồi. Nếu anh phản ứng không nhanh thì có lẽ đã bị đâm xuyên tim.
“Các người là người của Tử Vực? Thật không ngờ Phong Tiếu Thủy lại chơi trò đánh nén. Thua rồi còn định giết người à?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Thế nhưng đối phương không nhiều lời, chỉ lao lên. Những thanh đao và kiếm sắc nhọn lao về phía anh.
“Không hay rồi, phải gọi người tới thôi”, Từ Thiên lập tức hét lớn, đồng thời lấy điện thoại ra gọi cho Mạn Sát Hồng, Cùng Đao để họ tới cứu viện.
Rõ ràng đối phương muốn đánh nhanh thắng nhanh nên ai cũng hừng hực lao về phía anh. Đường đao khủng khiếp rơi xuống như mưa. Một kẻ bên trái, một kẻ bên phải, một kẻ ở giữa, chúng đồng loạt tấn công.
Lâm Chính đanh mặt, lấy ra Hồng Mông Long Châm.
Vụt vụt…Châm bạc phóng ra giống như đom đóm giữa màn đêm trải dàn trước mặt Lâm Chính, tập trung tạo thành một mạng lưới ánh sáng chặn đường đao lao về phía anh.
Keng keng…Châm bạc và đao va chạm, tia lửa bắn tung tóe. Thế nhưng một chọi ba khiến Lâm Chính cảm thấy bị mất sức. Ba người này dù gì cũng tới từ Tử Vực, thực lực của bọn họ không hề đơn giản. Họ mạnh tới mức khủng khiếp.
Khó có thể tưởng tượng được, ba người này còn là thuộc hạ của Phong Tiếu Thủy. Xem ra y thuật không phải là thế mạnh của Tử Vực. Mà thứ đáng sợ thực sự của họ là võ kỹ.
“Thần y Lâm, chúng tôi tới giúp cậu”, lúc này Cùng Đao, Mạn Sát Hồng có mặt và lập tức ra tay.
“Đừng có lại gần”, Lâm Chính hét lên: “Mọi người không phải đối thủ của chúng đâu, đừng có nộp mạng”.
Trong nháy mắt, một nguồn áp lực đổ ập xuống ba kẻ kia.