Lâm Chính im lặng khi nghe thấy vậy. Vừa rồi Kỷ Bằng nói cao thủ thế tộc ở Tử Vực nhiều vô kể. Vậy mà một giây sau anh lại nhận được thông tin Tử Vực đã bị Thiên Ma Đạo đánh bại...hơn nữa Thiên Ma Đạo chỉ cử có một người.
Lẽ nào là đạo chủ của Thiên Ma Đạo đích thân ra tay. Lâm Chính chau mày, cảm giác có điều gì đó vô cùng bất ổn.
“Lập tức cho người đi điều tra đi”, Lâm Chính trầm giọng.
“Vâng”, Từ Thiên vội vàng rời đi. May mà Tử Vực và Thiên Đạo đang đấu nhau nên anh vẫn có chút thời gian có thể chuẩn bị.
Lâm Chính nín thở, định tìm Thần Võ Tôn để thương lượng về đối sách. Thần Võ Tôn lúc này đã bị anh ràng buộc phải ở Huyền Y Phái nên nếu Lâm Chính mà xảy ra chuyện thì bà ta cũng chẳng thể yên.
“Thưa thầy”, đúng lúc này Tần Bách Tùng vội chạy vào với một bức thư trên tay.
Lâm Chính giật mình: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thái Bình An đi rồi, cậu ta để lại bức thư này, không biết đã đi đâu rồi”, Tần Bách Tùng thở hổn hển và giao bức thư cho Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức lấy bức thư ra đọc.
“Tên này chạy đi đâu rồi không biết”, Tần Bách Tùng cảm thấy kỳ lạ.
“Anh ta đi tìm mẹ rồi”.
Lâm Chính lắc đầu: “Xem ra lúc trước tôi và Thần Võ Tôn nói chuyện thì anh ta đã nghe thấy hết rồi. Mặc dù mất đi một phần ký ức nhưng dù sao đó cũng là mẹ của anh ta, ký ức về người mẹ vẫn còn sâu trong tâm trí”.
“Tên này lẽ nào định chạy tới Thánh Sơn sao? Vậy thì...khác gì là tự tìm đường chết”, Tần Bách Tùn chau mày.
“Anh ta tự chọn mà, tôi cũng đã cố hết sức rồi. Kệ anh ta đi”, Lâm Chính vo bức thư, vứt vào thùng rác và quay về phòng.
Bên ngoài đang đại loạn, các thế lực đang lục đục, Lâm Chính lúc này bản thân còn khó lo cho mình được nên cũng chẳng thể nào quan tâm được tới Thái Bình An.
Anh ngồi trong phòng luyện đan. Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa vẫn đang miệt mài làm việc. Việc khống chế lửa giai đoạn này đã giúp thực lực của hai người họ tăng lên không ít. Cảnh giới của họ cũng đã có sự đột phá và tiến bộ thần tốc.
Hai người vô cùng vui mừng nên ngày nào cũng luyện đan giúp Lâm Chính mà không biết mệt. Thế nhưng điều khiến họ cảm thấy tò mò là hôm nay Lâm Chính tới đây không chuẩn bị dược liệu như mọi bữa mà ngồi một chỗ suy nghĩ điều gì đó.
Hai người nhìn nhau với vẻ khó hiểu: “Thần y Lâm đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Bạch Nan Ly lên tiếng.
“Được, hai người cùng đi đi. Tôi sẽ đưa thêm ít đan dược để mọi người có thể dùng dọc đường”, Lâm Chính mỉm cười.