Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa xuất phát luôn trong ngày. Lâm Chính không hề lo lắng về việc họ đi không về.
Bởi vì ở trong học viện thì họ đã học hỏi được rất nhiều thứ, cộng thêm việc cơ thể có độc tố thì sao dám một đi không trở lại chứ?
Chỉ có điều chỉ có hoa Băng Hỏa thôi thì vẫn chưa đủ. Lâm Chính tìm ra được một cuốn sách làm từ da thú trong số sách của mình.
Cuốn sách được làm từ da hổ, trên bề mặt được quết một lớp đầu, nên để hàng nghìn năm cũng không bị hỏng.
Đã không còn ai biết chủ nhân của cuốn sách này là ai nữa rồi. Nhưng từ bút tích và nội dung thì Lâm Chính có thể đoán ra có lẽ nó có từ thời Cổ Tần.
Trong này có ghi chép phương pháp luyện chế hai loại đan dược. Trong đó có một loại chỉ có một nửa phần luyện chế, nửa còn lại chữ bị mờ một cách không rõ nguyên nhân nên không thể đọc được.
Loại đan dược còn lại thì chính là loại thuốc mà Lâm Chính muốn luyện thần đan vô song – Đại Vô Phi Thăng Đan. Đương nhiên, không phải dùng xong loại thuốc này có thể bay mà là hiệu quả của nó tăng lên gấp bội. Thực lực cũng được tăng lên giống như thần tiên vậy.
Lâm Chính chưa từng luyện chế loại đan dược nào như thế, bởi vì nguyên liệu quá khó tìm. Hoa Băng Hỏa chỉ là một trong số những loại cần tìm, những loại khác cũng khó mà tìm được. Vì vậy anh phải gọi điện cho Dịch Tiên Thiên nhờ ông ta tận dụng lực lượng của Thương Minh tìm kiếm giúp.
Hai tiếng sau, Lâm Chính đã đáp xuống sân bay Thu Thị. Ba người lại lên máy bay tới Thiên Tính Thế Gia.