Đó là một bóng hình tuyệt thế vô song. Anh ta mặc áo màu trắng, tóc dài bay bay, đeo mặt nạ màu bạc, chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thăm thẳm khiến người khác run sợ.Khí tức bao quanh người anh giống như có hai con rồng màu trắng đang gầm gừ uốn lượn.
Trông anh ta giống như thần tiên vậy. Tất cả những người nhìn thấy đều vô thức có cùng suy nghĩ.
Cả học viện Huyền Y Phái đều bị bao trùm bởi luồng khí thế này. Luồng khí thế lớn dần giống như đang thăng hoa và tinh tiến. Rõ ràng là thiên kiêu hạng nhất đang tự tạo ra vùng sức mạnh cho chính mình.
Người của Long Tổ kịp phản ứng lập tức cầm súng pháo lao tới. Một lúc sau đã vây kín thiên kiêu hạng nhất.
“Các hạ là ai? Tới đây làm gì?”, Lâm Chính lên tiếng.
Mặc dù ai cũng biết thân phận của anh ta nhưng không thể vạch mặt. Dù sao thì khi chưa có chứng cứ, không ai có thể chỉ định được thiên kiêu hạng nhất. Anh ta đương nhiên cũng hiểu điều này. Vì vậy anh ta đeo mặt nạ để ra vẻ.
Giờ vẫn chưa phải là lúc vạch mặt anh ta, huống hồ anh ta còn có một thâm thù với cả giới chức trách Long Quốc nữa.
“Những người này không chặn nổi tôi đâu. Kêu họ giải tán đi, đừng làm vật hi sinh”, thiên kiêu hạng nhất điềm đạm nói. Anh ta không muốn ra tay với các chiến sĩ của nhà nước nếu không phải vì bất đắc dĩ.
“Chúng tôi biết thực lực của cậu phi phàm nhưng hôm nay có chúng tôi ở đây cậu đừng hòng làm loạn”, Trương Quân bặm môi, lành lùng nhìn chăm chăm thiên kiêu trước mặt và quát lớn.
“Vật hi sinh sao? Tôi đã cảnh cáo rồi, nếu không nghe theo lời khuyên thì dù các người có đại diện cho Long Quốc tôi vẫn khai sát giới đấy”, thiên kiêu hạng nhất lắc đầu.
“Vậy sao? Vậy được, tôi cho cậu cơ hội. Cậu ấy đang ở đây, nếu cậu muốn giết thì giết đi”, Vạn Kính Tùng điềm đạm nói.