Thiên kiêu hạng nhất tối mặt. Cuối cùng thì anh ta cũng ý thức được điều gì đó.Mặc dù người ở đây không nhiều, chỉ tầm vài trăm nhưng những người này khác với những gì anh ta nghĩ.
Tình báo của anh ta nói rằng đội quân tinh nhuệ của Long Tổ đã đóng quân tại Giang Thành, trên danh nghĩa là bảo vệ những thi thể kia nhưng thực ra là bảo vệ thần y Lâm và lên kế hoạch bắt anh ta.
Khi Lâm Chính nói có thể cứu sống những kẻ đã chết kia thì có nghĩa là thiên kiêu sẽ phải bước vào cái vòng do Lâm Chính tạo ra.
Anh ta biết ở đây có mai phục nhưng anh ta phải tới.Thế nhưng những người xuất hiện này đều nằm ngoài dự liệu của anh ta.
Anh ta phát hiện ngoài Đại thống lĩnh và 12 long tướng ra thì những chiến sĩ khác đều có khí tức mạnh vô cùng, thực lực của một vài người thậm chí còn mạnh hơn cả của Đại thống lĩnh.
Đây là thực lực của Long Tổ sao? Không thể nào. Long Tổ từ khi nào mà mạnh như vậy chứ?
Thiên kiêu hạng nhất nhìn Vạn Kính Tùng chăm chăm. Vạn Kính Tùng ngồi quay lưng chơi cờ, không thèm quay đầu lại nên thiên kiêu không nhìn thấy được huân huy chương mà ông ta đeo đầy khắp ngực.
“Ông là ai?”, thiên kiêu thản nhiên hỏi.
“Sao thế? Sợ rồi à? Cậu đã muốn ra tay thì nhanh lên chứ. Nếu không là người của tôi lên đấy”, Vạn Kính Tùng điềm đạm nói.
Thiên kiêu cảm giác có gì đó không ổn.Anh ta nhìn quanh, lúc này nhìn thấy Trần Chiến. Trần Chiến đứng cùng những người khác, ông ta không hề ngồi xuống, cũng không hề lên tiếng.
“Phục vụ cho đất nước?”, Chung Chấn lập tức lắc đầu: “Trần Chiến, ông suy nghĩ đơn giản quả. Từ đôi mắt của thiên kiêu hạng nhất tôi có thể nhận ra trong mắt người này không có quốc gia, dân tộc, cũng không hề có tình yêu. Thứ mà cậu ta theo đuổi là đại đạo, là con đường trở thành thần tiên. Cậu ta không thể nào bị ràng buộc bởi một quốc gia được đâu, và cậu ta cũng không quan tâm tới những thứ phàm tục. Dù cậu ta chưa phải là thần tiên nhưng đã tự coi mình ngang với thần tiên rồi. Ông muốn cậu ta phục vụ đất nước, vậy khác gì là nằm mơ giữa ban ngày".