Ông ta ngẩng đầu nhìn lên.
Quả nhiên…
Trên cổ người của Thiên Ma Đạo đứng quanh đều có một cây châm khí!
Số châm khí này ngăn chặn mọi hành động của bọn họ khiến bọn họ không thể ra tay với con tin.
Thần y Lâm đã dùng châm khí từ lúc nào?
Tử Long Thiên kinh hãi, đầu óc kêu ong ong.
Thủ đoạn của Lâm Chính thật đáng sợ.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, anh đã dùng châm bạc phong tỏa hơn nghìn tên ma nhân!
Hơn nữa… còn làm một cách lặng lẽ!
Dùng từ xuất quỷ nhập thần để hình dung châm thuật này cũng là hạ thấp nó.
Tử Long Thiên sa sầm mặt, đột nhiên nghĩ tới gì đó, lao nhanh về phía Mã Hải và Từ Thiên.
Hai ma nhân giữ Mã Hải và Từ Thiên cũng bị điểm huyệt nên không thể cử động.
Nhưng tay bọn họ vẫn giữ chặt Mã Hải và Từ Thiên, nên hai người họ không thể thoát ra ngay được.
Tử Long Thiên dồn hết tốc độ, muốn bắt hai người kia lại, vậy thì ít nhất trong tay ông ta vẫn còn con bài, không đến nỗi để Lâm Chính không còn gì kiêng kị.
Nhưng khi ông ta vừa đến gần Mã Hải thì…
Vèo vèo vèo…
Ba cây châm khí lại bay tới.
Tử Long Thiên phản ứng nhanh nhạy, tung ra quyền kình, đánh bay ba cây châm khí đó.
Keng keng keng!
Tiếng động giòn giã vang lên.
Ba cây châm khí bị đánh tan nát.
Không màu vô hình, giống như ẩn giấu trong không khí!
Chẳng trách thần y Lâm có thể âm thầm che giấu những cây châm khí đó, lặng lẽ châm lên người ma nhân.
Ánh mắt Tử Long Thiên lạnh băng, phóng ma ý ra xung quanh, hóa thành một màn chắn ngăn người khác đến gần. Sau đó một tay ông ta giữ chặt vai Mã Hải, đánh gãy bàn tay ma nhân đang giữ cánh tay Mã Hải, lôi Mã Hải về phía mình.
Nhưng khi Tử Long Thiên sắp bắt được Mã Hải, Lâm Chính đã xông lên trước.
Ầm!
Lâm Chính không hề do dự đánh một quyền về phía Tử Long Thiên!
Sức mạnh của một quyền này giống như núi lớn nặng nghìn cân đổ ập xuống, vô vàn khí thế không thể chống đỡ. Quyền còn chưa đánh tới, Tử Long Thiên đã cảm giác được uy áp nghịch thiên ập tới.
Hỏng bét!
Tử Long Thiên kinh hãi, vội vàng tránh đi.
Nhưng một khi tránh đi, chắc chắn sẽ không giữ được Mã Hải.
Phải làm sao?
Trong lúc nguy cấp, Tử Long Thiên lại hơi thất thần.
Ông ta nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng kéo Mã Hải ra phía trước, định dùng Mã Hải làm khiên đỡ đòn tấn công này.
Quả nhiên, Mã Hải vừa được kéo ra, Lâm Chính lập tức dừng tấn công, không dám đánh tới nữa.
Tử Long Thiên thừa thế kéo Mã Hải ra đằng sau, kéo dãn khoảng cách với Lâm Chính.
Trong giây phút ngắn ngủi ấy, hơn một nghìn con tin cùng Từ Thiên đã được các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền và người của Dương Hoa cứu ra.
“Ha, đơn giản, thần y Lâm, cậu chỉ cần giao Tịnh Thế Bạch Liên ra, chúng tôi sẽ thả Mã Hải ngay, thế nào?”, người mặc áo choàng cười đáp.