Mọi người kinh hãi, mở to mắt nhìn Lâm Chính, muốn nói lại thôi.
Giao Tịnh Thế Bạch Liên ra?
Lâm Chính có thể đối đầu với Thiên Ma Đạo đều dựa vào Tịnh Thế Bạch Liên, nếu giao nó ra thì chẳng phải là giao ra chỗ dựa của mình hay sao?
Không sai, thực lực của Lâm Chính hiện nay mạnh hơn người mặc áo choàng và Tử Long Thiên. Cho dù không có Bạch Liên, có lẽ đám người của Thiên Ma Đạo cũng không làm gì được anh.
Nhưng nếu Tử Long Thiên và người mặc áo choàng có được Tịnh Thế Bạch Liên, dựa vào Tịnh Thế Bạch Liên uy hiếp Lâm Chính, đe dọa Giang Thành thì sẽ thế nào?
Vậy chẳng khác nào vì cứu một người mà giao kiếm trong tay cho đối thủ.
Chẳng khác nào mổ gà lấy trứng.
“Thần y Lâm, cậu sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc đấy chứ?”.
“Nếu cậu giao nó ra, ông ta chắc chắn sẽ lấy Tịnh Thế Bạch Liên uy hiếp cậu, đến lúc đó cả Giang Thành sẽ nguy to”.
“Thần y Lâm, Tịnh Thế Bạch Liên rơi vào tay bọn họ sẽ rất nguy hại, lúc đó không chỉ có Giang Thành mà e là cả Long Quốc cũng sẽ gặp nguy hiểm”.
“Không được giao ra!”.
Vài người nhao nhao lên tiếng.
Chu Huyền Long cũng rất lo lắng, hết lời khuyên nhủ.
Chức trách của ông ta là bảo vệ toàn bộ Giang Thành, bảo vệ mỗi một người của Long Quốc, bên nào nặng bên nào nhẹ ông ta biết rõ.
“Thần y Lâm, giao Tịnh Thế Bạch Liên cho ông ta đồng nghĩa với tự sát, đồng nghĩa để những người này chết chung với cậu, tôi cho rằng nên từ bỏ Mã Hải thì sẽ thỏa đáng hơn!”.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ phía sau mọi người.
Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy Thần Hỏa Tôn Giả đang bước về phía này.
“Tôn Giả!”.
Nhiều người kinh ngạc hô lên.
Tử Long Thiên nghiêm nghị nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, sắc mặt hơi trầm trọng.
“Ha, không ngờ Thần Hỏa Tôn Giả danh tiếng lẫy lừng cũng là chó săn của thần y Lâm. Thần y Lâm, cậu đúng là tài thật đấy!”, người mặc áo choàng cười nói.
Thần Hỏa Tôn Giả phẫn nộ, nhưng không lên tiếng, mà là lấy Tịnh Thế Bạch Liên mang theo người ra ném về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đón lấy.
“Không thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.