Khung cảnh non xanh nước biếc biến mất. Sau đó cảnh tượng nhà họ Dục lại hiện ra. Tô Nhu thì đã hóa thành Cửu Tử Chân Nhân.
Một tay của bà ta nhuốn máu, bà ta bị Lâm Chính đấm lùi lại. Cửu Tử Chân Nhân mỉm cười dữ dằn nhìn Lâm Chính với vẻ ý vị: “Đòn tấn công này của tôi khiến khí mạch của cậu bị đánh vỡ rồi. Nhóc, cậu chết chắc rồi đấy”
Lâm Chính ôm bụng, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Anh nhìn bức bình phong được tạo ra ở xung quanh: “Hóa ra là những thứ này tấn công và tư tưởng của một người, nó gây ra độc tố với hệ thần kinh à?”
“Đúng vậy! Dị hỏa của cậu có thể đốt được khí độc của tôi, vậy thứ này thì sao? Có thể không?”
“Bà phải chết”, Lâm Chín dường như đã bị chọc giận. Đôi mắt anh đỏ như máu
Một giây sau, cảnh tượng kỳ lạ lại xuất hiện. Giờ không còn là cảnh trời xanh mây trắng nữa mà là cảnh tượng của một tòa nhà đổ nát. Hình như đây là Giang Thành.
Lâm Chính đanh mắt.
“Lâm Chính cậu đang nhìn gì vậy? Định chết hay gì?”, có giọng nói từ phía sau vọng tới.
Lâm Chính lập tức quay đầu lại.
“Tử Long Thiên”, Lâm Chính nhìn về phía người đang đứng trên tòa nhà đổ nát.
“Để xem tôi sẽ giết cậu báo thù cho Thiên Ma Đạo thế nào”, Tử Long Thiên hét lớn, rút kiếm lao về phía anh.
Lâm Chính vô thức tung đòn đỡ lại. Nhưng đúng lúc này có tiếng hét xé phổi vang len.
“Lâm Chính cứu em”, Lâm Chính khựng người. Tô Nhu máu me be bét đang bị một ma nhân vác đao tới gần.
“Tô Nhu”, Lâm Chính kêu lớn.
“Bà…nhầm lớn rồi”.