“Nhầm lớn sao?”
Cửu Tử Chân Nhân bàng hoàng, nhìn vẻ thê thảm của Lâm Chính và bật cười: “Nhầm lớn gì vậy?”
“Chẳng phải bà biến thành vợ tôi để lừa tôi sao?”, khuôn mặt Lâm Chính trở nên lạnh như băng.
“Ồ? Đó là vợ của cậu à? Tôi lại không biết đấy, nhưng tôi thấy có lẽ đó là người rất quan trọng với cậu. Không sử dụng cô ta thì sao có thể khiến cậu bị mắc bẫy được chứ?”, Cửu Tử Chân Nhân bật cười.
“Vậy bà có biết dùng cô ấy lừa tôi thì sẽ có hậu quả như thế nào không?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Tôi không biết, chỉ biết là cậu sắp biết thành vong hồn rồi thôi”.
Cửu Tử Chân Nhân bật cười, tiếp tục lao tới. Lúc bà ta tiếp cận thì xung quanh Lâm Chính lại biến đổi. Lần này Lâm Chính nhắm mắt lại, mặc kệ sự thay đổi sở xung quanh.
“Lâm Chính mau cứu em”
“Lâm Chính, tại sao anh lại nhắm mắt, tại sao anh thấy em chết mà không cứu vậy?”
“Không phải em là người anh yêu nhất sao?”
Giọng nói của Tô Nhu vang lên. Nhưng lần này Lâm Chính vô cùng cứng rắn. Anh đứng bất động tại chỗ. Dường như không hề bị giọng nói kia gây ảnh hưởng.
Đúng lúc này...
“Tìm thấy bà rồi”, Lâm Chính mở mắt, lao về một hướng.
Bùm! Âm thanh nặng nề vang lên trong không gian.
“Á”.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết vang lên thì Cửu Tử Chân Nhân cũng bay bật ra, đập mạnh vào một căn nhà ở bên cạnh. Căn nhà đổ sụp. Cảnh tượng xung quanh trở nên méo mó và quay lại hiện thực.
“Sư tôn", đám đệ tử của cửu tử chân nhân lập tức chạy tới đỡ bà ta.
Thần cốt chí tôn trong cơ thể của anh cũng được sử dụng. Anh phải giết chết Cửu Tử Chân Nhân bằng mọi giá.