Thiếu Xuyên bước đi vô cùng gấp gáp. Trong chớp mắt ông ta đã tới thiên các Băng Nguyên.
Nếu những người khác mà muốn vào gặp chưởng môn thì còn cần phải thông báo chờ đợi, ngoài ra còn phải quỳ và khấu đầu chín cái mới được vào trong. Thế nhưng Thiếu Xuyên là đại trưởng lão, lại là tâm phúc tin cậy nhất của Hoa Thiên Hải nên đương nhiên là không cần làm vậy.
Trên đỉnh lầu của thiên các.
“Bái kiến chưởng môn”, Thiếu Xuyên quỳ xuống, cung kính khấu đầu trước người đứng trước mặt. Ông ta không dám ngẩng lên, cũng không dám nhìn chính diện.
“Có chuyện gì mà vội vàng thế?”, người kia thản nhiên hỏi.
“Báo cáo chưởng môn, cô chủ lần này có khả năng là đã gặp phải Đoạn Thiên Tường rồi”, Thiếu Xuyên trầm giọng.
Dứt lời, người đứng bên trên giật mình và quát lên: “Thật chứ?”
“Tôi ngửi thấy mùi thuốc trên người cô chủ. Mùi này chỉ Đoạn Thiên Tườn mới có. Tôi nghĩ là tôi không thể nhầm được", Thiếu Xuyên cung kính nói.
Hoa Thiên Hải không nói gì, chỉ ngồi xuống chau mày. Phải mất một lúc lâu sau ông ta mới đứng dậy, chắp tay sau lưng đi đi lại lại.
“Chúng ta đã truy sát Đoạn Thiên Tường 50 năm ở Ngũ Phương Băng Nguyên rồi. Thế nhưng chúng ta luôn để mất dấu vết, mất phương hướng của ông ta. Thật không ngờ giờ đây ông ta lại xuất hiện”.
“Chưởng môn, ở đây vẫn còn điều mập mờ”.
“Là gì?”
“Cô chủ không hề nói ra rằng mình đã gặp Đoạn Thiên Tường. Hơn nữa..nếu cô chủ gặp phải ông ta, với tính cách của Đoạn Thiên Tường thì sao có thể tha cho cô chủ được”, Thiếu Xuyên trầm giọng.
“Vì vậy... ý của ông là gì?”, Hoa Thiên Hải hỏi.
“Bẩm chưởng môn, chuyện này cần điều tra xem cô chủ có đang giấu giếm chúng ta không. Tôi lo cô chủ bị người ta uy hiếp”
“Bị uy hiếp sao?”
“Tôi cũng không biết. Có thể là Đoạn Thiên Tường...hoặc là người nhà họ Dục cùng về với cô chủ”, Thiếu Xuyên trầm giọng.
Hoa Thiên Hải nói giọng khàn khàn.