Đối diện với lời chất vấn của Hoa Thiên Hải, Hoa Vi Vi có phần không chịu được nữa. Đúng như những gì Hoa Thiên Hải nói, Hoa Vi Vi từ nhỏ không biết nói dối. Cô ta thấp thỏm không yên.
“Bố, con...”
“Có phải con đã gặp Đoạn Thiên Tường không?”, Hoa Thiên Hải hỏi thẳng.
“Hả?”, Hoa Vi Vi giật mình, không biết phải nói thế nào.
“Sao thế, lúc này rồi mà con còn muốn giấu bố”, Hoa Thiên Hải tức giận. Giọng ông ta gầm lên như hồng thủy khiến Hoa Vi Vi choáng váng.
“Nói, con gặp Đoạn Thiên Tường lúc nào” ,ông ta quát.
“Bố, con...đưa người đi vây bắt con gấu, muốn lấy tim của nó làm trận nguyên, không ngờ con gấu đó do Đoạn Thiên Tường nuôi. Sau khi bọn con giết con gấu thì Đoạn Thiên Tường đã xuất hiện. Sau đó giữa chúng con xảy ra xung đột...", Hoa Vi Vi sợ quá nói ra hết. Cô ta sắp khóc tới nơi.
Sắc mặt Hoa Thiên Hải tối sầm...
“Vậy tại sao con lại không sao? Mặc dù những bảo bối kia có thể bảo vệ con nhưng đối diện với Đoạn Thiên Tường con không thể nào bình an vô sự quay về được. Nói, rốt cuộc là có ẩn tình gì ở đây? Có phải con nhận lệnh của Đoạn Thiên Tường ,quay về để hại bố không?”
“Bố, sao con có thể làm vậy được. Oan cho con quá”, Hoa Vi Vi gào khóc.
“Nếu không phải thì tại sao con có thể trở về? Chẳng lẽ Đoạn Thiên Tường đột nhiên nổi lòng tốt, cố ý thả con ra?”, ông ta chất vấn.
Hoa Vi Vi bặm môi, biết là không thể giấu được đành nói thật: “Thưa bố, thực ra Đoạn Thiên Tường chết...rồi”
“Cái gì?”, Hoa Thiên Hải tối mặt.
Hoa Thiên Hải nghe thấy vậy bèn im lặng.