Liên minh Thanh Huyền có lực chiến đấu vượt sức tưởng tượng của thế gia Ngạo Tuyết. Dần dần họ phát hiện ra thế gia Ngạo Tuyết dù có số lượng động nhưng cũng không hề chiếm ưu thế.
Sức chiến đấu tăng mạnh, cả vùng băng hàn dày đặc người, tất cả đều là người của liên minh Thanh Huyền.
“Tên họ Lâm này lẽ nào điều động toàn bộ người của liên minh tới đây sao?”
Cảm nhận được áp lực, Ngạo Băng Hổ vội lùi về sau nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Phải gọi người của toàn tộc tới thôi, những người như trưởng lão hội cũng gọi”.
“Trưởng lão hội đang tu luyện cùng vị đó, lát nữa sẽ cùng xuất hiện”, Ngạo Ly Phượng nói.
“Cần bao lâu”
“Nửa ngày”
“Được, vậy thì cầm cự thêm nửa ngày, không để chúng rời khỏi đây”.
“Được”.
Ngạo Ly Phượng lập tức hạ lệnh đóng thành Ngạo Tuyết. Trong nháy mắt tất cả người của thế gia Ngạo Tuyết đều tới đây trợ giúp.
Thế cục càng lúc càng căng thẳng. Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên cao giọng.
“Người của thế gia Ngạo Tuyết, mọi người đừng để người của Sương mạch nhất tộc lợi dụng. Bọn họ vì muốn lớn mạnh mà muốn nuốt luôn cả Diệp Mạch nhất tộc, ngày mai thôi sẽ thôn tính tất cả”.
“Hôm nay lưỡi kiếm giáng xuống đầu tôi thì ngày mai lưỡi kiếm sẽ giáng xuống đều mọi người.
Câu nói này đã khiến toàn bộ đám đông phải dao động. Họ ngước nhìn bóng hình trước mặt với ánh mắt không dám tin…