Thực lực của thế gia Ngạo Tuyết mạnh là tới từ công pháp đặc biệt của họ. Mà công pháp này không thể gia tăng tâm tính của họ.
Huống hồ những nhóm tộc cấp dưới thực lực không hề mạnh, thậm chí gộp lại không bằng cả một thế tộc bá đạo. Giờ đây Lâm Chính nói vậy khiến cho bọn họ có sự thay đổi về tâm cảnh.
“Đúng vậy, Diệp Mạch nhất tộc vốn là của người của thế gia Ngạo Tuyết. Là con rể thì Lâm minh chủ đâu phải là người ngoài chứ?”
“Huống hồ Diệp Mạch nhất tộc bị định tội, hình như không có chứng cứ thì phải”.
“Từ đầu tới cuối tôi không biết tại sao Ngạo Tuyết lại bị định tôi. Chuyện này xảy ra quát đột ngột, thật không thể tin được”.
“Chắc chắn là có gì đó mờ ám”.
“Chúng ta không thể để bị lợi dụng được”.
Một vài người dao động, từ bỏ chiến đấu, lùi về sau. Qủa nhiên những người này không còn muốn đấu nhau với liên minh Huyền Thanh nữa.
Càng có nhiều người thấy dao động hơn. Tình hình đã thay đổi. Sắc mặt Ngạo Ly Phượng khá khó coi. Ông ta thở hồng hộc, cố gắng giữ bình tĩnh.
Thế nhưng đối với cách làm của thế gia, sớm có nhiều người cảm thấy bất mãn rồi. Giờ đối thủ lại mạnh như vậy, bọn họ ra mặt khác gì tự chọn cái chết?
Nếu như người của tộc mình chết nhiều, sức mạnh của tộc mình yếu đi thì địa vị cũng rớt xuống. Đây không phải là điều những người lãnh đạo muốn.
Thấy đám đông dần mất đi ý chí chiến đấu, Ngạo Ly Phương tối mặt. Dù là Ngạo Băng Hổ thì cũng vậy.
“Nghe đây, các người không dồn toàn lực lao lên giết chết kẻ địch thì các người là kẻ phản đồ. Các người sẽ bị loại tên khỏi thế gia Ngạo Tuyết” .
Ngạo Băng Hổ hét lớn với ý đồ uy hiếp đám đông. Thế nhưng lời nói của họ lại khiến đám đông khó chịu.
“Ngạo Băng Hổ, ông là cái thá gì? Ông nói chúng tôi là kẻ phản đồ thì chúng tôi là kẻ phản đồ chắc? Sao, thế gia Ngạo Tuyết do Sương Mạch nhất tộc ông làm chủ à?”
Tộc trưởng Khôn mạch nhất tộc nhìn chăm chăm Ngạo Băng Tuyết và hừ giọng.
“Kẻ địch xâm nhập vào thành Ngạo Tuyết các người đứng nhìn, không chịu xông lên, vậy thì các người có phải là những kẻ phản đồ không?”, Ngạo Băng Hổ hừ giọng.
“Kẻ địch? Ai là kẻ địch? Đó là người của Diệp Mạch nhất tộc. Còn có cả con rể ở đây, con rể của thành Ngạo Tuyết. Ai bảo các người coi thành kẻ địch thế?”
Tộc trưởng Khôn Mạch nhất tộc hừ giọng lạnh lùng: “Nếu ông thấy họ có tội thì ông ra tay đi. Không liên quan gì tới chúng tôi hết. Nếu như họ có tội thì lấy chứng cứ ra. Đừng nói nhiều”.
“Ông...”, Ngạo Băng Hổ tức lắm.
Nhưng Khôn tộc trưởng chỉ lắc đầu: “Đại nhân thế gia, ông không nghe thấy sao? Chúng tôi...bị bắt rồi”.