“Đến cả rồi à?”.
Lâm Chính ngồi trên ghế, bảo mọi người lần lượt ngồi xuống, sau đó nói.
“Bẩm minh chủ, đến cả rồi”.
Sở Thu chắp tay.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó ném túi da rắn cho Sở Thu: “Chia những thứ này cho mọi người, mỗi người một viên”.
“Vâng”.
Sở Thu gật đầu, lấy đá trong túi da rắn ra, lần lượt giao cho mọi người.
Bọn họ nhìn thấy thì ngạc nhiên không thôi.
“Lâm minh chủ, cậu cho chúng tôi đá để làm gì?”.
Ngu Sơn Thủy thắc mắc.
“Đây không phải đá bình thường”.
Hạo Thiên cầm đá lên, nhắm mắt cảm nhận, sau đó đột nhiên mở bừng mắt, vẻ mặt chấn động: “Năng lượng trong này… thật dồi dào! Kỳ thạch! Kỳ thạch!”.
Nhìn đến đó, Hạo Thiên đứng lên: “Lâm minh chủ, đá này là… từ đâu ra?”.
“Ở vùng cực hàn, nhưng khai thác có độ khó rất lớn, chỉ có dị hỏa mạnh nhất mới có thể khai thác”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Viên đá này xem như là món quà nhỏ dành cho mọi người. Mọi người có viên đá này, sức mạnh phi thăng sẽ có thể biến dị, đương nhiên độ mạnh yếu của biến dị thì phụ thuộc vào mỗi người”.
“Sức mạnh phi thăng biến dị?”.
Mọi người nhìn chăm chăm viên đá với ánh mắt nóng rực, một lúc lâu sau mới dời mắt đi.
“Tiếp theo, tôi sẽ dạy mọi người làm sao hấp thu năng lượng trong đá, giúp sức mạnh phi thăng của mọi người biến dị”.
“Ngoài ra, tôi cũng sẽ nói qua về cảm ngộ và kinh nghiệm khi bước vào Lục Địa Thần Tiên”.
“Mọi người phải chăm chú lắng nghe”.
Anh nói xong, mọi người tập trung tinh thần, Vương Nhất Thánh còn lấy giấy bút ra ghi chép.
Lâm Chính nhắm hai mắt lại, bắt đầu giảng giải.
Một bài giảng tốn mất hai ngày.
Mọi người nghe say mê, như mới tỉnh mộng.
…
Thiên Trì.
Nữ Hoàng đứng một mình bên Thiên Trì rực rỡ xán lạn, nhìn chằm chằm nước hồ thần thánh xanh thẳm trong hồ, rơi vào suy tư.
“Bái kiến bệ hạ!”.
Lúc này, một ông lão đi tới, cúi người, khẽ giọng nói.
“Do thám được gì rồi?”.
Nữ Hoàng không quay người mà bình thản lên tiếng hỏi.
“Bẩm bệ hạ, theo thám tử báo cáo, hiện nay liên minh Thanh Huyền không có bất cứ hành động nào. Sau khi bọn họ dời nơi đóng quân đến núi Thiên Thần thì bắt đầu việc xây dựng lại, nhiều vật liệu xây dựng và một số dụng cụ hiện đại được đưa vào cung điện bên trong Thiên Thần Điện. Có vẻ Lâm minh chủ có thí nghiệm mới gì đó tiến hành ở trong đó”.
Ông lão cung kính đáp.
“Cung điện đó là một trong những lối ra vào long mạch dưới lòng đất, tôi nghĩ chắc hẳn Lâm minh chủ muốn vào long mạch dưới lòng đất”, Nữ Hoàng nói.
“Nghe nói ông tổ nhà họ Mãn chưa bị Lâm minh chủ giết chết, mà là trốn vào long mạch dưới lòng đất…”.
“Thế à… Quả đúng như tôi đoán, ông tổ nhà họ Mãn không đủ điều kiện phi thăng, ông ta được người khác giúp miễn cưỡng nâng lên. Nếu không, Lục Địa Thần Tiên chân chính sao lại bị một kẻ vừa bước vào cảnh giới Thần Tiên như Lâm Chính truy sát?”.
Nữ Hoàng lạnh lùng nói, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
“Nữ Hoàng bệ hạ, người còn lại của Phương Thôn Cốc đã chạy tứ tán, tàn dư của nhà họ Mãn đều chạy khỏi vực Diệt Vong ngày hôm qua, đến thế giới thế tục lánh nạn. Những người đắc tội với liên minh Thanh Huyền thì lựa chọn đầu hàng hoặc là chạy nạn. Thiên Trì chúng ta… nên lựa chọn thế nào đây?”.
Ông lão thận trọng hỏi.
“Ông nghĩ thế nào?”.
Nữ Hoàng quay đầu hỏi.
Ông lão do dự một lúc, chắp tay nói: “Tôi lớn gan xin Nữ Hoàng quy hàng Lâm minh chủ!”.
“Quy hàng?”.
Nữ Hoàng Thiên Trì quay người lại, nhìn hồ nước thần xán lạn, đột nhiên tung người nhảy vào trong đó…