Bài học kết thúc vào ngày thứ 3. Vừa tan học đám đông đã vội vàng chào Lâm Chính và chạy đi bế quan tu luyện. Lâm Chính thở phào đi về phía Phượng Hải Các mới xây dựng.
“Minh chủ”, bên trong Phượng Hải Các, mọi người thấy anh tới thì vui mừng hò reo và đứng dậy hành lễ.
“Nằm xuống tĩnh dưỡng đi”, Lâm Chính nghiêm mặt nói.
“Vâng minh chủ”.
“Nghe đây, tất cả thuốc điều trị cho mọi người đều dùng loại tốt nhất, không được tiết kiệm gió chưa”.
Lâm Chính dặn dò người hộ lý.
“Minh chủ yên tâm, chúng tôi luôn dùng loại tốt nhất”, người bên cạnh mỉm cười.
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu bước đi. Những người bị thương cảm động rơi nước mắt.
“Minh chủ tới rồi”.
Lúc này một bóng hình ngồi xe lăn nhìn thấy Lâm Chính thì định đứng dậy, nhưng do cơ thể còn yếu nên không thể. Lâm Chính thấy vậy bèn bước tới ghì người này xuống. Đó chính là Hoa Thiên Hải.
“Thế nào, Hoa băng chủ, đã hồi phục thế nào rồi”, Lâm CHính cười nói.
“Đã hồi phục được bảy, tám phần rồi. Chỉ có điều khí mạch bị ảnh hưởng nên không kích hoạt chân khí được”, Hoa Thiên Hải cười lúng túng.
“Tĩnh dưỡng cho tốt. Đợi sau khi ông hồi phục thì tôi giúp ông biến dị sức mạnh phi thăng, giúp ông bước vào cảnh gới thần tiên”, anh nói.
“Cảnh...giới thần tiên sao?”, Hoa Thiên Hải đỏ mặt, nín thở.
“Bố xem, chưa khỏi mà đã nghĩ tới những chuyện xa vời vợi rồi. Bố tưởng ai cũng như Lâm minh chủ có thể hiểu rõ thiên đạo trở thành người phi phàm sao Con thấy bố nên thôi đi ấy”.
Lúc này một bóng hình bước tới,đẩy xe cho Hoa Thiên Hải và mỉm cười. Đó là Hoa Vi Vi. Cô ta chỉ bị trúng hàn độc, không bị thương gì nhiều nên đợi khi hàn độc được đẩy ra hết là hồi phục lại như thường.
Lúc này giọng nói nhỏ vọng tới. Lâm Chính quay lại nhìn thì thấy Ái Nhiễm đã từ từ mở mắt...