Làm thế nào để miêu tả được cảm giác này đây?
A Mai không biết. Đan dược nhanh chóng tan ra trong bụng. Một luồng khí ấm áp lan khắp người A Mai.
Ngay sau đó những nơi bị thương trong cơ thể nhanh chóng được chữa lành. Các vết thương như đang được tái sinh lại vậy.
Vết thương hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Một viên đan dược thôi mà có công dụng đáng sợ như vậy sao?
“Đây là thuốc mà Lâm soái ban cho sao?”, Triệu Trường ngạc nhiên hỏi.
“Đúng, đó cũng là thuốc mà Lâm soái luyện chế ra”, Cung Hỉ Vân mỉm cười.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi và bàng hoàng.
“Thuốc mà Lâm soái luyện ra có hiệu quả khủng khiếp vậy à?”, A Mai sững sờ.
“Khủng khiếp?”, Cung Hỉ Vân giật mình sau đó mỉm cười: “Thuốc mà mọi người dùng chỉ là thuốc trị thương thông thường thôi”.
“Cái gì? Là thuốc bình thường thôi à?”, A Mai á khẩu.
“Đương nhiên rồi. Vết thương của mọi người không có gì, cần dùng thuốc quá tốt sao?”
Cung Hỉ Vân lắc đầu: “Hồi phục chưa? Hồi phục rồi thì tới đi, Lâm soái đang tìm mọi người đấy”.
Hai người không biết dùng từ gì để miêu tả sự kinh hãi của bản thân. Bọn họ không còn cảm thấy cơn đau trong cơ thể nữa. Khí lực cũng hồi phục nhiều. Họ nhìn nhau, sau đó đi về phía Lâm Chính.
Lúc này Từ Thiên cũng đã xách hai chiếc hòm tới khung vực chính giữa.
Ở đây, ông ta mở hộp ra, bên trong có một miếng da dê và vài món vũ khí. Từ sức mạnh mà những món vũ khí phát ra thì có thể thấy đây không phải những thứ tầm thường.
Hai người liếc nhìn Từ Thiên, rồi lại nhìn người đọa lạc đang nằm như con chó chết thảm dưới đất mà cảm thấy khó thở. Bọn họ nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Chính và cung kính hành lễ.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Sợ rằng tôi không đi được”.