“Tại sao”, hai người giật mình.
“Về thời gian thì không kịp rồi. Tôi cũng nắm được đại khái về thực lực của mọi người. Dù tôi chưa gặp Tu La Vương nhưng qua cách miêu tả của mọi người thì tôi thấy khả năng thắng của mọi người cực nhỏ. Dựa vào Hứa Chỉ Sương là không khả thi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vì vậy Lâm soái định từ bỏ đội trưởng Hứa sao?”, A Mai run rẩy hỏi.
“Tôi chỉ nói không định đi viện trợ thôi chứ không nói là không cứu”, Lâm Chính đứng dậy, đi tới khu vực chính giữa.
Hai người cảm thấy hoang mang.
“Đã bố trí xong cả chưa?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cậu Lâm, đã bố trị theo cậu dặn dò rồi”, Từ Thiên lập tức lên tiếng.
Lâm Chính kiểm tra mọi thứ rồi thở phào, ngồi xuống, giở cuộn da dê ra. Xung quanh cuộn da dê có rất nhiều vũ khí. Tổng cộng là 12 món, giống như anh đang bày trận pháp vậy. Lâm Chính đè cuộn da dê xuống, từ từ sử dụng sức mạnh phi thăng truyền vào tấm da dê.
Có vẻ anh đang kích hoạt trận pháp.
Vụt...Một luồng sáng màu vàng kỳ lạ phóng ra, xuyên qua bàn tay của Lâm Chính phóng thẳng lên trời.
“Vùng Huyền Hoàng Khoáng Tâm xuất hiện rồi”, A Mai kêu lên.
“Không thể nào”
Triệu Tường tái mặt: “Sao nó có thể xuất hiện chứ. Giờ đâu phải lúc khai thác đâu. Nếu lúc này mà khai thác thì sẽ gây ra thiên tai và hủy hoại toàn bộ thành phố mất”.
Thế nhưng cột sáng sau khi xuất hiện thì không hề có gì xảy ra. Lâm Chính từ từ đứng dậy. Anh đi về phía chiếc ghế
Tay anh trống không, không có thứ gì. Hai người giật mình.
“Lâm soái, Huyền Hoàng Khoáng Tâm đâu?”, A Mai vội hỏi.
Cho tới khi có một nhóm người đến gần Huyền Hoàng Khoáng Tâm thì anh mới lên tiếng: “Không muốn chết thì quỳ xuống cho tôi”.