Vùng biên giới.
Lâm Chính nhìn đám người quỳ trên mặt đất, im lặng gật đầu.
“Hoá ra nước Dick đang treo thưởng tôi trên web đen! Tôi biết rồi”.
"Đại nhân, chúng tôi tuyệt đối không có ý định đánh nhau với anh, chúng tôi chỉ là ngưỡng mộ anh, nên mới đến đây gặp anh, xin anh tha cho chúng tôi!"
Hakuoh run lẩy bẩy, cầu xin Lâm Chính.
“Yên tâm, tôi không phải đồ tể, các anh có thể rời đi ngay bây giờ”.
Lâm Chính phất tay.
Anh không có hứng thú với đám người Hakuoh, lập tức bỏ qua bọn họ, đi vào bên trong.
Nhưng vừa đi được vài bước, dường như Thiên Sứ Tình Yêu nhận được chút tin tức, vội vàng đuổi theo.
“Đại nhân, anh không thể đi về phía trước! Anh phải đi đường vòng!”
"Tại sao?"
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn cô ta.
Chỉ thấy Thiên Sứ Tình Yêu liếc nhìn điện thoại, vội vàng nói: “Tôi vừa nhận được tin tức, tiểu đội Thiên Sa đã đến! Bây giờ bọn họ đang ở phòng tuyến phía trước! Tiểu đội Thiên Sa là tiểu đội đứng đầu thế giới, chắc chắn bọn họ đến để đối phó anh, đại nhân, anh nên tránh bọn họ!”
“Tiểu đội Thiên Sa?”
Lâm Chính cau mày nói.
Không ngờ điều mà người đàn ông tên Jon nói là thật.
Lực lượng nước Mỹ Kiên đến nhanh đấy.
Lâm Chính không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
“Đại nhân?”
Thiên Sứ Tình Yêu sửng sốt.
Nhưng kêu mấy lần, không thấy Lâm Chính dừng bước.
Mọi người đều ngơ ngác.
“Trời ơi, vị đại nhân này, không phải muốn khiêu chiến với tiểu đội Thiên Sa đấy chứ?”
Hakuoh ngơ ngác thất thanh hỏi.
“Tiểu đội Thiên Sa là một trong những đội đặc công chủ chốt của nước Mỹ Kiên, người thường không thể tưởng tượng được sức chiến đấu của bọn họ, bọn họ có chiến tích huy hoàng tiêu diệt cao thủ cấp SS! Cho dù vị đại nhân này có sức mạnh khiến người khác nể phục, nhưng đối mặt với tiểu đội Thiên Sa, chắc chắn không có bao nhiêu ưu thế”.
Thiên Sứ Tình Yêu nỉ non, nghiêng đầu nhìn Hakuoh.
“Muốn đi xem không?”, Hakuoh dè dặt hỏi.
“Khi anh về già, anh quay đầu nhìn chuyện cũ, anh có thấy hối hận vì không được chứng kiến trận chiến này không?”
Thiên Sứ Tình Yêu nói.
Mọi người nghe vậy, tim đập thình thịch, từng người lấy hết can đảm đuổi theo.
Chưa đầy mười phút.
Chẳng mấy chốc, mười ba bóng đen xuất hiện ở trước mặt Lâm Chính.
Dường như cảm nhận được Lâm Chính đến gần, bọn họ đứng thẳng thành một hàng, lặng lẽ quan sát Lâm Chính.
Khí tức của bọn họ không mạnh mẽ, thậm chí không có bao nhiêu áp lực.
Nhìn từ xa, sẽ không cảm nhận được bọn họ là võ giả.
Trang bị trên người cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng sự mạnh mẽ và tự tin trong mắt bọn họ, khiến người khác cực kì kinh ngạc.
Lâm Chính nhìn mười ba người này.
Cảm giác áp bức mà bọn họ tạo ra không phải là thứ mà võ giả tầm thường có thể có được.
Ở trước mặt mười ba người này, những võ sĩ trên web đen kia thậm chí còn không bằng đám tôm tép.
"Này! Tên kia, nên dừng lại rồi đấy!"
Một người đàn ông râu vàng vẫy tay với Lâm Chính, mỉm cười nói.
“Jon phái mấy người đến đây à?”
Lâm Chính mở miệng hỏi.
"Không, chúng tôi không nhận lệnh từ Jon!"
Người đàn ông râu vàng nhún vai, cười nói: “Tên kia, anh đã làm mọi chuyện đủ ầm ĩ rồi! Tôi nghĩ anh nên đi cùng chúng tôi một chuyến, chúng ta cần tìm một căn phòng để nói chuyện, anh sẽ có một cốc nước, một cái hamburger, anh sẽ an toàn hơn, thế nào? Đề nghị này không tồi chứ?”
Người đàn ông giống như đang chào hỏi bạn bè, cực kỳ nhiệt tình.
Bên trong những luồng sáng này ẩn chứa sức mạnh phi thăng.