Lâm Chính khẽ chau mày, đưa tay lên chỉ điểm.
Vụt...
Nguồn sức mạnh tinh thuần tạo thành bức bình phong trước mặt anh.
Keng keng...Những đường sáng kia đập vào bức bình phong nhưng chẳng làm gì được.
“Cái gì?”, Huyết Sa giật mình.
“Đội trưởng, sức mạnh mà người này phóng ra giống như của thánh thần vậy. Hơn nữa độ mạnh còn cao hơn của chúng ta nữa”, một người đàn ông bỏ kính xuống, đôi mắt ánh lên ánh sáng xanh.
“Chắc chứ”, Huyết Sa quay lại hỏi.
“Theo số liệu phân tích thì là vậy. Sức mạnh thánh thần của người này cao gấp đôi chúng ta”
“Vậy tức là ít nhất là cấp thiên sứ đúng không?”, Huyết Sa không thể tin.
“Ở web đen thì đạt tới cấp SSS rồi. Đội trưởng, xem ra điều chúng ta lo lắng là đúng”.
“Không cần căng thẳng, phóng toàn bộ hỏa lực đi”, Huyết Sa nói.
Đám đông điên cuồng bóp cò. Cơn mưa lửa đạn phóng về phía Lâm Chính. Nhưng dù bọn họ có tấn công như thế nào thì bức bình phong trước mặt Lâm Chính cũng không hề dao động. Nó giống như một tấm bia đá cực dày chống lại mọi sự tấn công vậy.
Lâm Chính từ từ bước về phía tiểu đội Thiên Sa.
“Tản ra”, Huyết Sa nín thở, hô vang.
Trong nháy mắt mười ba người lập tức tản ra bốn phía.Đúng lúc này Lâm Chính cũng vung tay.Nguồn sức mạnh đáng sợ bùng nổ tỏa ra bốn phương tám hướng.
13 người mặc dù né được quyền đấm của Lâm Chính nhưng đòn tấn công vẫn tạo ra sức mạnh khiến họ không thể né kịp.
Tất cả đều bay bật ra. Dù là Hakuoh ở phía xa thì cũng không tránh được, tất cả đều ngã ra đất, khó có thể đứng dậy được.
“Đáng sợ quá”, Hakuoh chật vật bò dậy.
“Đòn tấn công này không khác gì bom cỡ nhỏ”, Thiên Sứ Tình Yêu lầm bầm.
Một đòn tấn công thôi mà có uy lực tới vậy. Thật quá khủng khiếp.
“Anh ta là người của Long Quốc à? Long Quốc từ khi nào mà có một kẻ mạnh như vậy chứ?”, có người hỏi. Thế nhưng không ai có thể trả lời.
“Đây là trận pháp sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.