Hai người đi tới một con đường khác không người. Thế nhưng đi được một đoạn thì họ thấy có máu. Đi thêm nữa họ thấy xác người còn ấm.
“Phía trước có người”, Cầm Kiếm Nữ đi chậm lại.
Lâm Chính gật đầu, phóng ra sức mạnh phi thăng, phủ rộng xung quanh. Sau đó anh dường như cảm nhận được thứ gì đó.
“Tầm 300 mét đang có chém giết. Tất cả những con đường này đều có thể thông tới lối đi tầng hai. Giờ chúng ta quay lại không kịp rồi, đi xem là bạn hay địch”.
Cầm Kiếm Nữ siết chặt thanh kiếm, tập trung tinh thần.
Vụt vụt...Tiếng da thịt nứt toác vang lên. Gần đó có tiếng va chạm.
“Chuyện gì vậy? Sao tầng hai có nhiều kẻ tạp nham thế”.
“Mẹ kiếp, dám cướp đồ với ông à. Đúng là chán sống”
“Với thực lực của các người thì không thể nào vào đây được...”
“Kỳ lạ”
Tiếng nói vang lên. Cầm Kiếm Nữ không nhìn thấy người, chỉ nghe thấy giọng nói. Cô ta mất kiên nhẫn. Vì không biết là địch hay bạn.
Vậy thì phải làm sao. Cô ta nhìn Lâm Chính. Lâm Chính không phản ứng lại, chỉ đi về phía trước.
Bỗng có người hô vang.
“Ai?”
Dứt lời, một bóng hình lao ra. Cầm Kiếm Nữ tái mặt. Rõ ràng đó là người của Thương Lan phủ đệ.
“Không hay rồi”, Cầm Kiếm Nữ quay người kéo Lâm Chính bỏ chạy.
“Chạy gì chứ?”, Lâm Chính nhặt thanh kiếm dưới đất lên chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này...
Vụt vụt...Một đường sáng màu đỏ lướt tới. Ngay sau đó là vô số dây rợ từ phía sau lao tới cuốn lấy đám người này.
Vụt vụt...những sợi dây được kéo căng. Toàn bộ người của Thương Lan phủ đệ bị cắt khúc, đổ ra đất.
Lâm Chính và Cầm Kiếm Nữ giật mình. Họ thấy một bóng hình bước tới.
Hóa ra là Mị Mộng. Huyết Đao trong tay cô ta không ngờ có thể phân tách ra như thế.
Tại sao người này lại không biết gì? Lẽ nào anh ta không phải người của vùng long mạch này.