“Được lĩnh giáo rồi”, Lâm Chính không giải thích, chỉ mỉm cười
“Thế nhưng hai người cũng giỏi đấy, dám lao vào tầng hai. Thương Lan Thiên Tuyệt không gây phiền phức cho hai người à?”
Mị Mộng dường như sức nhớ ra bèn hỏi. Cầm Kiếm Nữ khẽ tái mặt, không biết phải nói thế nào.
Lâm Chính vội vàng lên tiếng: “Chúng tôi núp rồi lén lút lên đây. Thương Lan Thiên Tuyệt không tìm thấy cúng tôi”.
“Vậy sao?”
Mị Mộng nhìn bằng vẻ nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều: “Hai người mau đi đi, nếu để Thương Lan Thiên Tuyệt nhìn thấy thì không hay đâu”.
Nói xong cô ta cũng biến mất. Cầm Kiếm Nữ nhìn chăm chăm.
Việc Thương Lan Thiên Tuyệt bị Lâm Chính giết không được nói ra. Nếu không sẽ vô cùng rắc rối.
Thế nhưng cũng không thể giấu giếm được. Một khi truyền ra ngoài thì hai người sẽ bị tình nghi ngay.
“Đi thôi”, Lâm Chính nói.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu. Hai người nhanh chóng đi lên vị trí cơ quan ở tầng hai.
Lúc này có hàng trăm người tập trung ở đây. Diệp Viêm, Ám Minh Nguyệt, thậm chí là các cao thủ của Thái Thiên Võ Thần cũng đều có mặt.
Ngoài ra thì còn có rất nhiều người là tán tu.
“Trước kia vào được đây chỉ chưa tới mười mấy người, giờ sao có cả trăm người thế này?”
Ám Minh Nguyệt chau mày. Diệp Viên thì chẳng bận tâm. Hắn nhắm mắt như đang chuẩn bị.
Lâm Chính đi ra sau, nhìn chăm chăm hắn. Hắn không thể nhìn thấu được thực lực của Diệp Viêm.
Chẳng còn nghi ngờ giừ nữa, tu vi của Diệp Viêm là mạnh nhất ở đây. Thiên võ của người này không hề kém gì Lâm Chính.
Hơn nữa hắn còn tỉ mỉ trong từng chi tiết. Để có thể đạt được mục đích, hắn không từ thủ đoạn và hi sinh mọi thứ có thể.
Người tu sĩ hóa đá, cơ thể dần hiện ra các đường cắt, thịt rơi lả tả xuống đất. Chưa tới mười giây mà hắn đã hóa thành một đống bầy nhầy...