“Anh Lâm”
Mị Mộng rời đi chưa được bao lâu thì Cầm Kiếm Nữ đã lại lao vào với vẻ mặt hớt hải.
“Cô Cầm Kiếm sao thế?”, anh hỏi.
“Mị Mộng cừa rồi đã dẫn toàn bộ người của thế gia Huyết Đao rời khỏi tòa nhà treo thưởng rồi. Nói là đi cứu viện cho thế gia...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc Lâm Chính bị nhốt trong Long Cung, nếu không có Mị Mộng thì không biết là Cầm Kiếm Nữ đã bị chết bao nhiêu lần rồi. Cô ta rất cảm ơn Mị Mộng. Giờ xảy ra chuyện thế này, sao cô ta có thể ngồi yên được.
“Cái gì? Hồ Lệnh Vũ định ra tay với người nhà Huyết Đao sao?”, Cầm Kiếm Nữ thất kinh.
“Đúng vậy”
“Vậy...tại sao anh không ra tay?”, cô ta thận trọng hỏi.
“Tôi nào phải người tốt".
Lâm Chính lắc đầu: “Lần trước, chuyện của Lệnh Hồ Kiêu tôi có ý giúp thế gia Huyết Đao, tôi còn nói sẽ bảo vệ họ rời khỏi Long Tâm Thành, tìm cách giúp họ phát triển nhưng bọn họ không chấp nhận thì sao tôi còn phải cố chấp chứ?”
“Nhưng nếu như vậy thì chẳng phải là cô Mị Mộng sẽ gặp nguy hiểm sao?”, Cầm Kiếm Nữ run rẩy...
“Yên tâm, cô ta sẽ không sao đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Tại sao....”
“Bởi vì...tôi đã đưa cho cô ấy vài viên bảo mệnh đan rồi. Có chúng, Hồ Lệnh Vũ sẽ không thể làm gì được cô ấy”, anh nói. Cầm Kiếm Nữ nghe thấy vậy bèn thở phào.
“Thưa thầy, tên Hồ Lệnh Vũ đó hận thầy như vậy, tại sao không diệt cỏ tận gốc? Sớm muộn gì hắn xũng ra tay với thầy, chi bằng mình ra tay trước”, Thương Lan Phúc không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
Lâm Chính chỉ lắc đầu
“Một tên Lệnh Hồ Vũ chẳng là gì cả, thế nhưng hiện tại hắn là đồ đệ của Thương Lan Võ Thần. Anh có biết vì sao tôi lại đứng ra cứu anh không?”
“Vì sao?”
“Võ thần là cái thá gì chứ?”