Tại thế gia Huyết Đao..Mị Ngạo dẫn theo Mị Diễm cũng với người của gia tộc thế gia Huyết Đao quỳ trước cửa, lẳng lặng chờ đợi khách quý tới.
Trên tấm biển trước cửa vẫn còn đầu của Mị Cường. Đôi mắt ông ta trố tròn, nhìn xuống dưới.
Không ai biết lúc ông ta chết đã phải chịu đau khổ gì. Lúc này hung thủ giết chết Mị Cường đã xuất hiện ở đầu đường.
Hắn ung dung đi tới với vẻ mặt ý vị. Mị Ngạo thấy vậy vội hô lên và khấu đầu.
“Mị Ngạo cùng toàn bộ người của thế gia Huyết Đao bái kiến cậu Vũ”.
“Cậu Vũ an khang”.
Người của thế gia Huyết Đao hô lên. Giọng nói của họ vang lên như sóng trào.
Hồ Lệnh Vũ chắp tay sau lưng, mỉm cười bước tới. Đám người Mị Ngạo sợ hãi, thận trong nhìn hắn. Ai cũng cảm thấy bất an, không biết phải làm thế nào.
“Các người cũng có thành ý đấy nhỉ”.
Lúc này Lệnh Hồ Vũ lên tiếng. Mị Ngạo mừng lắm, vội vàng nói: “Chúng tôi luôn ngưỡng vọng cậu Vũ, trước đây chỉ là hiểu lầm thôi, mong cậu bớt giận”.
“Bớt giận sao?”, Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng cười, sau đó đưa tay về phía Mị Ngạo.
Mị Ngạo sợ hãi vô thức giơ tay lên đỡ đòn. Thế nhưng Mị Ngạo sao có thể là đối thủ của Lệnh Hồ Vũ.
Rắc! Tiếng xương răng rắc vang lên.
Mị Ngạo bay bật ra, đập mạnh vào tường khiến bức tường sụp đổ.
Đám đông kinh hãi. Đợi khi đám bụi đất lắng xuống thì họ thấy Mị Ngạo với hai cánh tay bị gãy, cơ thể nhiều vết nứt.
“Cậu Vũ, tại sao cậu...?”, Mị Diễm kêu lên.
“Một đám con sâu cái kiến, đủ tư cách để tôi tha thứ sao? Hôm nay tôi tới là để xử lý các người”.
Lệnh Hồ Vũ cười lạnh: “Nghe đây, đàn ông giết hết, đàn bà đánh gãy tứ chi, mang về để hợp tu luyện dược”.
“Vâng công tử”, đám đông bật cười ha ha tiến tới
Lệnh Hồ Vũ chắp tay sau lưng, nhếch miệng cười và từ từ bước tới...