“Vũ công tử”, Mị Ngạo bước lên quỳ xuống.
“Cậu thật sự định giết hết chúng tôi sao?”
“Sao thế? Các người muốn tôi phải từ bi với đám con sâu cái kiến à? Làm vậy...thật sự khó quá”. Lệnh Hồ Vũ lắc đầu.
“Chúng tôi đã thần phục rồi, tại sao cậu lại làm thế?”, Mị Ngạo bặm môi.
“Tại sao à?”, Lệnh Hồ Vũ cười khinh miệt, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
“Tôi nói cho các người biết nhé, vì các người không đủ tư cách”.
“Các người là những kẻ yếu, yếu tới mức đáng thương. Trong mắt tôi xử lý các người thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của tôi. Các người thần phục thì tôi tha thứ sao? Các người biết sai thì tôi sẽ bỏ qua à? Nực cười”.
Dứt lời đôi mắt Mị Ngạo ánh lên vẻ tuyệt vọng.
“Anh nghĩ cách đưa mọi người rời đi đi”, Mị Diễm với khuôn mặt đầy máu nói.
“Anh hối hận quá. Đúng là nên nghe lời của Mị Mộng, đưa mọi người rời khỏi Long Tâm Thành thì nhà chúng ta đã không có kết cụ này. Là anh hại chết gia tộc”, Mị Ngạo khóc lóc.
“Các người tưởng chạy ra khỏi Long Tâm Thành thì sẽ thoát được sao? Tôi mà đã muốn giết thì dù các người chạy tới chân trời góc bể tôi cũng giết”.
Nói xong hắn cười, giơ tay đập về phía Mị Ngạo. Cú tát với sức mạnh kinh người.
Mị Ngạo định đỡ lại nhưng hai tay đã bị gãy, đành trơ mắt nhìn đòn tấn công.Mị Ngạo nhắm mắt chờ đợi cái chết.
Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc đột nhiên Mị Diễm bật tới vồ về phía Lệnh Hồ Vũ. Lệnh Hồ Vũ không kịp đề phòng bèn bị bật ra sau hai bước đánh hụt.
“Anh, mau chạy”, Mị Diễm gầm lên.
“Đồ chán sống”.
Lệnh Hồ Vũ đẩy Mị Diễm ra và đập vào ngực cô ta. Chưởng đánh khiến cho ngực diễm bị đâm xuyên, trái tim bị hắn móc ra.
Đi đầu chính là Mị Mộng.