Tô Nhu ngẩn người, vội vàng giải thích: “Lâm Chính, anh hiểu lầm rồi, Chủ tịch Sở là đối tác của em”.
“Lâm tổng, Chủ tịch Sở là con trai của chủ tịch tập đoàn Tinh Giai, nói là hợp tác với công ty chúng ta, trước kia từng đàm phán với Chủ tịch Tô một lần, lần này muốn bàn phương hướng hợp tác cụ thể, không phải mối quan hệ đó”.
Thư ký cũng vội vàng giải thích.
“Thế à? Thế vì sao em lại phản ứng mạnh như vậy?”.
Lâm Chính hỏi Tô Nhu.
Tô Nhu hít sâu một hơi, sau đó lại thở dài.
“Bởi vì em cảm thấy người kia không có vẻ muốn bàn chuyện hợp tác".
“Xem ra là nhắm tới vợ anh rồi?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Không thể không nói bây giờ Tô Nhu đã khác xưa.
Lâm Chính cho Tô Nhu không ít thuốc bổ, đương nhiên số thuốc đó là Lâm Chính cố ý bảo Mã Hải đóng gói cho nó trông như một loại sản phẩm dưỡng sinh chăm sóc sức khỏe gì đó.
Tô Nhu luôn sử dụng số thuốc đó nên da dẻ ngày càng mềm mại, dáng vẻ càng lúc càng xinh đẹp.
Mặc dù người Giang Thành đều biết cô đã kết hôn, nhưng vẫn có nhiều người nhìn cô thèm nhỏ dãi.
Xinh đẹp quá thì đương nhiên sẽ dẫn nhiều ong bướm tới.
Sợ rằng vị Chủ tịch Sở này cũng nhắm đến vẻ đẹp của Tô Nhu.
“Lâm Chính anh yên tâm, anh biết tính em mà, em tự có chừng mực”.
Tô Nhu nói.
“Được thôi”.
Lâm Chính nhìn về phía nữ thư ký, nói: “Đi mời Chủ tịch Sở lên đây”.
“Vâng, Lâm tổng!”.
Nữ thư ký hơi do dự nhưng vẫn chạy đi.
Lâm Chính không hề bị ảnh hưởng, cầm bó hoa đưa tới cho Tô Nhu.
“Tiểu Nhu, tặng em”.
Lâm Chính cười nói.
“Đã là vợ chồng lâu năm rồi còn tặng hoa nữa”.
Tô Nhu liếc Lâm Chính, nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy.
Chẳng mấy chốc cô lại xịu mặt xuống.
“Lâm Chính, anh nói thật cho em biết, rốt cuộc thời gian này anh đã đi đâu?”.
“Anh? Anh… Anh đi công tác”.
Lâm Chính sững người, vội vàng đáp.
“Công tác? Đi công tác lâu vậy sao? Cả nửa năm không thấy bóng dáng, em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi chứ!”.
Tô Nhu hơi tức giận.
Nửa năm này cô luôn gọi điện thoại cho Lạc Thiên hỏi tung tích của Lâm Chính.
Ban đầu Lạc Thiên còn nói Lâm Chính đi công tác, nhưng về sau giọng điệu của Lạc Thiên cũng dần trở nên bất thường.
Giọng nói của cô ấy tràn đầy lo lắng, dường như cũng không yên tâm khi Lâm Chính đi công tác.
Điều này khiến Tô Nhu sinh nghi.
Sợ rằng Lâm Chính rời đi không chỉ đơn giản là đi công tác.
Còn Lạc Thiên có lẽ cũng đang giúp Lâm Chính che giấu gì đó.
Tô Nhu nhìn thẳng vào mắt Lâm Chính, dường như muốn nắm bắt được gì đó từ trong ánh mắt của anh.
“Sao anh lại có chuyện gì được? Ha ha, chỉ là nơi công tác hơi xa mà thôi”.
Anh nói xong, rõ ràng người ngoài cửa hơi khựng lại một chút, sau đó vội vã đẩy cửa vào…