Người đến là một người đàn ông mặc Âu phục màu đen đeo kính gọng vàng.
Trông anh ta có vẻ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tóc rẽ ngôi giữa, ngũ quan hoàn hảo, tuấn tú bất phàm, khí chất vô cùng đặc biệt.
Lúc này anh ta xách theo cặp tài liệu, tay còn lại xách một hộp quà được gói ngay ngắn.
Khi nhìn thấy Lâm Chính đứng bên cạnh Tô Nhu và bó hoa lớn trong tay Tô Nhu, ánh mắt anh ta có vẻ sửng sốt rõ rệt.
Chẳng mấy chốc, vẻ sửng sốt đó đã biến mất, thay vào đó là vẻ bừng tỉnh.
“Chủ tịch Sở, anh đến rồi sao? Mời ngồi”.
Tô Nhu biểu hiện vô cùng thản nhiên, lên tiếng nói.
“Được”.
Sở Tử Minh mỉm cười nhưng không ngồi xuống mà nghi hoặc nhìn Lâm Chính.
“Chủ tịch Tô, đây là…”.
“Tôi là Lâm Chính, người yêu của Tô Nhu. Anh là Sở Tử Minh, chủ tịch của tập đoàn Tinh Giai phải không? Hân hạnh được gặp”.
Lâm Chính mỉm cười, đưa tay ra.
“Hân hạnh được gặp".
Sở Tử Minh cười cười, bắt tay anh, sau đó ngồi xuống ghế sofa vô cùng thản nhiên.
Rõ ràng anh ta không biết trước Lâm Chính sẽ quay về, nhưng nhìn dáng vẻ anh ta rõ ràng không có ý định từ bỏ.
“Chủ tịch Tô, đây là chút tâm ý của tôi, hi vọng cô sẽ thích”.
Sở Tử Minh đưa hộp quà trong tay cho cô, cười nói.
“Chủ tịch Sở, chúng ta chỉ mới gặp nhau lần thứ hai, sao anh lại tặng quà tôi?”.
Tô Nhu cực kỳ tò mò hỏi.
“Tôi cảm thấy chúng ta vừa gặp như đã thân, huống hồ Quốc tế Duyệt Nhan và tập đoàn Tinh Giai sắp hợp tác với nhau, sau này chúng ta là bạn bè, tôi thường hay tặng quà cho bạn bè, hi vọng không khiến Chủ tịch Tô thấy đường đột”.
Sở Tử Minh mỉm cười nói, đặt hộp quà lên bàn: “Chủ tịch Tô, cô không mở ra xem đây là gì sao?”.
“Nhưng…”.
Tô Nhu định nói gì đó, nhưng bị Lâm Chính ở cạnh cướp lời.
“Vợ tôi cần cái gì tôi sẽ mua cho cô ấy. Chủ tịch Sở, quà của anh cứ cất vào đi”.
Sở Tử Minh trố mắt.