"Vì ham muốn giết chóc mà bất tuân quy tắc của Đại hội. Vì ham muốn giết chóc mà coi thường tất thảy, làm mọi thứ chỉ để thỏa mãn dục vọng ích kỷ của mình!"
"Quả là đáng chết!"
Lâm Chính giọng khàn khàn nói, trong mắt tràn đầy oán hận.
"Anh không thể giết tôi! Tôi là Đại hội! Tôi chính là công lý!"
Hỏa Tôn giận dữ gầm lên, lại cố gắng kêu gọi ngọn lửa trên cơ thể.
Nhưng dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tất cả đều vô ích!
Đôi mắt Lâm Chính chợt mở to.
Rắc!
Rắc!
Rắc.
Những tảng băng giống như luồng điện, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể Hỏa Tôn.
Trong nháy mắt, tất cả ngọn lửa trên người Hỏa Tôn đều bị đóng băng.
Chút sức mạnh hoả diệm còn lại của hắn cũng đang bị ăn mòn từng chút một.
Hắn nhận ra rằng bản thân lúc này đã không còn khống chế được dị hoả.
Trước mặt Lâm Chính, ngọn lửa của hắn hoàn toàn bị khắc chế.
Trước sức mạnh dị hoả phi thường của Lâm Chính, ngọn lửa của hắn căn bản còn không thể động đậy chứ đừng nói là phát huy được tác dụng gì.
Đây có phải là sự khắc chế trời sinh?
Hỏa Tôn không hiểu.
Nhưng theo hắn nghĩ, đây tựa hồ như là sự khắc chế trời sinh! Là sự áp chế về cấp độ của dị hoả!
"Không! Không! Đây là cái quái gì vậy? Cút đi! Mau cút đi!"
Hỏa Tôn thảm thiết gào thét, cơ thể điên cuồng vùng vẫy...
Kể từ khi đó, đội quân thứ hai được Đại hội gửi đến long mạch dưới lòng đất đã bị tiêu diệt hoàn toàn.