Những người này chẳng phải ai khác mà chính là người phụ nữ tóc dài từng đến gặp Lâm Chính ở quán cà phê.
“Lâm thần y, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau sớm như vậy!”
Người phụ nữ tóc dài vẻ mặt không được tự nhiên, trong mắt còn thoáng một tia giận dữ.
Lâm Chính lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Sao vậy? Các người đến tìm người để hỏi tội sao?”
“Xem ra Lâm minh chủ đã biết chuyện gì vừa xảy ra rồi phải không?”
Người phụ nữ tóc dài nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi hỏi.
“Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì và cũng không có hứng thú tìm hiểu. Nhưng nếu các người nói chuyện với tôi bằng thái độ kiểu này thì e rằng tôi không có nhã hứng tiếp chuyện các người”.
Lâm Chính trầm giọng.
“Lâm thần y, có phải anh đánh giá cao thực lực của bản thân quá rồi không? Chúng tôi đích thân tới đây là vinh hạnh lớn của anh, đừng rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt”.
Người đàn ông đeo kiếm bên cạnh người phụ nữ tóc dài lạnh lùng lên tiếng.
“Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt? Thế nào? Đang nói tôi sao?”
Lâm Chính đi về phía đó, mắt nhìn chằm chằm gã đàn ông.
“Phải thì đã sao?”
Gã đàn ông hừ lạnh đáp.
Nhưng một giây tiếp theo.
Bốp!
Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Tất cả những người có mặt đều sững sờ.
Chỉ thấy gã đàn ông ôm mặt lùi ra sau mấy bước, thiếu điều ngã lăn ra đất.
Khi gã đàn ông bỏ tay ra khỏi mặt thì trên mặt hắn đã in hằn dấu tay rất rõ.
“Anh… anh dám đánh tôi?”
Gã đàn ông vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Những người khác cũng bàng hoàng như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.
“Lâm thần y, anh dám công khai hành hung người của Đại hội, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Muốn chống lại Đại hội sao?”
Người phụ nữ tóc dài quát.