Vẻ mặt của tất cả những người trong Đại hội đều thay đổi.
"Lâm thần y, anh có ý gì?"
Người phụ nữ tóc dài lập tức quay lại, trừng mắt nhìn Lâm Chính và quát lên.
"Các người nói muốn tài nguyên của vực Diệt Vong, tôi đã cho các người. Các người nói muốn một nửa tài nguyên ở vực Diệt Vong, tôi cũng đã cho các người. Hiện giờ, các người còn muốn bắt cả tôi. Vậy nói tôi nghe xem, ý các người là gì?”
Lâm Chính bước xuống bậc thang, chậm rãi đi về phía người phụ nữ tóc dài.
Tất cả cao thủ trong Đại hội đột nhiên cảm thấy rất căng thẳng, ai nấy đều trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính một cách vô cùng cảnh giác.
Họ chưa bao giờ cảm thấy áp lực khủng khiếp như vậy.
"Nếu chúng tôi không phản kháng, các người cho rằng chúng tôi dễ bắt nạt sao?"
Lâm Chính đứng trước mặt người phụ nữ tóc dài, mắt anh sáng như ngọn đuốc nhưng ánh nhìn lại sắc lạnh như muốn xuyên thủng người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ tóc dài nuốt nước bọt, không biết phải nói gì.
Không biết vì sao, một người trước giờ mạnh mẽ như cô ta giờ lại không dám nhìn thẳng vào Lâm Chính...
"Lâm thần y, tôi biết anh bị oan, nhưng chuyện này cần phải điều tra. Chúng tôi chỉ điều tra sự thật để bảo vệ sự trong sạch của anh mà thôi. Chuyện chỉ có vậy, mong anh đừng hiểu lầm!"
Người phụ nữ tóc dài khàn giọng nói.
"Nhưng tôi trong sạch hay dơ bẩn là do các người quyết định sao?"
Giọng nói của Lâm Chính đột nhiên cao lên một quãng tám.
Người phụ nữ tóc dài run rẩy hít một hơi và nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Cô ta phát hiện trong mắt đối phương lúc này chỉ có sự lạnh lùng vô tận.
Cô ta hiểu rằng Đại hội giờ không thể đàn áp được Lâm thần y nữa.
Sự bất mãn của Lâm Chính với Đại hội giờ đã đến giới hạn và sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào.
Người phụ nữ tóc dài không thể phán đoán chính xác về thực lực của Lâm thần y, nhưng xét từ các thành tựu trước đó, cộng thêm việc anh giành được cả vực Diệt Vong là đủ biết đây tuyệt đối không phải người bình thường.
Cộng thêm vô số cao thủ của vực Diệt Vong đang tụ tập ở bên ngoài, nếu đối phương muốn ra tay ở đây thì người của Đại hội chắc chắn không thể thoát ra được.
Câu nói này của Lâm Chính khiến người phụ nữ tóc dài và những người khác ớn lạnh từ đầu đến chân.