"Lâm thần y, anh thực sự muốn chống lại Đại hội sao?"
Người phụ nữ tóc dài giọng đã hơi run run.
“Không phải tôi muốn chống lại Đại hội, mà là Đại hội đang gây phiền phức cho tôi. Sự kiên nhẫn của con người có giới hạn. Đại hội đã nghi ngờ tôi, điều tra tôi, giám sát tôi hết lần này đến lần khác.Thế nào? Các người muốn leo lên đầu tôi sao?"
Lâm Chính lạnh lùng quát.
"Cái này... cái này..."
"Được rồi, chỉ ba ngày thôi, ba ngày sau sống hay chết đều phải xem kết quả điều tra của các người".
Lâm Chính vung tay lên, sau đó hô lớn: "Nam Ly thành chủ".
"Có thuộc hạ!"
Nam Ly thành chủ bước nhanh về phía trước.
"Phái những cao thủ mạnh nhất của vực Diệt Vong theo dõi bọn họ. Không có lệnh của tôi, không được để cho họ quay lại thế giới bên ngoài. Nếu bọn họ có ý định bỏ trốn, có thể lập tức ra tay giết không tha, không cần xin chỉ thị của tôi".
"Tuân lệnh!"
Nam Ly thành chủ chắp tay đáp.
"Được rồi, giờ thì mời các vị đi làm việc".
Lâm Chính trầm giọng nói.
Người phụ nữ tóc dài và những người trong Đại hội đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều bối rối không biết phải làm sao.
Phải làm thế nào đây?
Nếu không thể tìm thấy chứng cứ, chẳng phải bọn họ sẽ chết ở đây sao?
Nhìn thái độ của Lâm Chính thì có vẻ đây không phải một trò đùa.
"Đại....đại nhân..."
"Việc này..."
Những người trong Đại hội đều hướng ánh mắt về phía người phụ nữ tóc dài.
Người phụ nữ tóc dài hít một hơi thật sâu, bước tới và chắp tay nói.
"Lâm thần y, xin đừng vội nổi nóng. Trước nay đúng là Đại hội chúng tôi làm việc mà chưa suy xét cẩn trọng. Thế này đi, chúng tôi sẽ không điều tra chuyện này nữa, tôi cũng sẽ phản ánh lại với Đại hội về sự bất mãn của anh, như vậy có được không?"
“Phản ánh lại thì có tác dụng gì?”
Người phụ nữ tóc dài nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.