Nam Ly thành chủ cung kính gật đầu, sau đó quay sang nói với đám người kia: “Các vị, mời đi bên này”.
“Lâm thần y, tôi sẽ báo cáo lại sự thật với Đại hội”.
Người phụ nữ tóc dài như sắp nghiến nát hàm răng đến nơi.
“Vậy là tốt nhất, tuyệt đối đừng có phóng đại, bởi vì việc hôm nay tôi đã ghi lại rồi đấy!”
Lâm Chính thản nhiên đáp.
Người phụ nữ tóc dài siết chặt nắm đấm, giận dữ nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi mới đưa người của mình rời đi trong cơn tức giận.
Một lúc lâu sau, Nam Ly thành chủ mới quay lại.
“Đi rồi à?”
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Đi rồi”.
Nam Ly thành chủ gật đầu.
“Minh chủ, tại sao không giết bọn họ?”
Người bên cạnh không nén nổi tò mò cất tiếng hỏi.
“Người của Đại hội đâu thể nói giết là giết?”
“Chúng ta không sợ Đại hội”.
“Chẳng qua là anh chưa biết Đại hội có thể giở những thủ đoạn nào mà thôi”.
Lâm Chính lắc đầu khẽ đáp.
Đến tộc nhân Long Mạch tộc cũng bị bọn chúng đồ sát thì liên minh Thanh Huyền này làm gì có cửa chống lại Đại hội?
Ánh mắt của Lâm Chính dừng lại ở số trang bị vừa lấy được từ đám người của Đại hội. Anh lập tức gọi: “Nam Ly thành chủ!”
“Có thuộc hạ!”
“Ông dẫn đầu một đoàn quân, đích thân đem những trang bị này đến núi Thiên Thần giao cho Từ Chính. Nói với anh ấy nhất định trong thời gian ngắn nhất có thể phải nộp lại cho tôi một bản báo cáo. Báo cáo đó phải cho tôi biết những thứ này rốt cuộc là gì!”
Lâm Chính nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc.
“Tuân lệnh!”
Nam Ly thành chủ gật đầu, lập tức cho người khiêng mấy cái thùng ra, cẩn thận đặt từng món trang bị vào bên trong.
“Gọi tất cả người của chúng ta tới đây! Nhanh!”