“Việc… việc này không được. Lâm thần y, yêu cầu này của anh quá đáng quá rồi!”
Người phụ nữ tóc dài lập tức phản bác.
“Ồ?”
Lâm Chính đôi mắt lạnh lẽo đáp: “Nói như vậy là cô từ chối sao? Thế nào? Các người đến giờ phút này vẫn cảm thấy mình có quyền từ chối à?”
Anh dứt lời, các cao thủ của liên minh Thanh Huyền đồng loạt bước tới, cướp lấy trang bị trên người đám người của Đại hội.
“Đừng có hỗn xược! Cút hết ra cho tôi!”
Người phụ nữ tóc dài tức điên lên, lập tức đá văng một người đàn ông đang tới gần.
Lâm Chính thấy vậy liền quay sang nháy mắt ra hiệu với một nữ cao thủ đứng gần đó.
Nữ cao thủ hiểu ý, đi về phía người phụ nữ tóc dài.
Người phụ nữ tóc dài nghiến răng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Lâm thần y, anh có biết mình đang làm gì không?”
“Đương nhiên là tôi biết”.
Lâm Chính bình thản đáp: “Các người hết lần này đến lần khác mạo phạm tôi, hơn nữa còn xâm hại và phá hoại quy tắc của vực Diệt Vong. Các người phải tặng những trang bị này cho tôi như một cách để đền bù thiệt hại”.
“Đây rõ ràng là ăn cướp!”
Một kẻ giận dữ quát lên!
Giây tiếp theo, ánh mắt Lâm Chính lập tức nhìn về phía kẻ đó.
Bốp bốp!
Cao thủ đang đứng bên cạnh kẻ đó lập tức cho hắn hai cái bạt tai đau điếng.
“Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không nói bậy được đâu nhé. Đây là thứ các người dùng để đền bù thiệt hại cho tôi, không phải là cướp”.