Triệu Tấn Tây vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì bất thường nên ngờ nghệch nói: “Anh Hoắc cũng thấy tay nghề nấu nướng của A Kiều giỏi à, tôi đã bảo rồi mà, tôi tinh lắm”.
“Đúng là rất giỏi, giỏi nhất trong những người tôi từng gặp luôn”.
Triệu Tấn Tây tán đồng: “… Tại Định Bân không chịu thả người đấy, chứ không kiểu gì tôi cũng đón A Kiều về nhà mình”.
“Anh Tiêu không phải người nhỏ nhen vậy đâu”.
Triệu Tấn Tây hừ nói: “Ai biết đâu lần này lại nhỏ mọn vậy chứ”.
Ý cười trong đáy mắt Hoắc Kình càng sâu hơn: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nhà tôi có một đầu bếp giỏi thế này thì tôi cũng không thả người đi đâu”.
“Cũng có lý”.
Triệu Tấn Tây gật đầu, sau đó lại thò đầu gọi với vào trong bếp: “A Kiều, nấu canh xong nhớ phần anh một bát nhé!”
Trong bếp vẫn im lìm, không có tiếng đáp lời.
A Kiều xưa nay luôn vậy, dù làm gì cũng rất khẽ khàng, không làm kinh động đến ai.
Tiêu Định Bân nghĩ thầm ban nãy anh bảo Hoắc Kình mò từ xa tới, nhưng mình thì khác gì nào?
Bao món ăn ngon bên ngoài thì anh không thèm thử lấy một miếng, Triệu Tấn Tây gào thét đòi đi tìm A Kiều nấu canh cho uống, ngoài miệng thì anh mắng người ta, nhưng vẫn theo đến đây.
“Sao thế? Đây là…”
Giọng nói của Dư Tiêu Tiêu chợt vang lên, cô ta đi tới cạnh Tiêu Định Bân rồi khoác tay anh một cách điềm nhiên, sau đó tỏ vẻ nghi hoặc nhìn Hoắc Kình: “Anh Hoắc cũng ở đây ạ? Có chuyện gì vậy?”
Tạ Trường Cẩm cười nói. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!