Một người phụ nữ trung niên trong số đó đang định lên tiếng thì người bên cạnh bà ấy khẽ huých một cái rồi cười nói: “Thưa cậu, cậu có gì căn dặn ạ?”
Khách khứa đến đây hôm nay đều rất quý phái, nếu có việc gì cần nhờ họ làm thì kiểu gì cũng chi tiền rất mạnh, thế thì họ cần gì gọi A Kiều ra để phải chia mất cơ hội.
Hoắc Kình thấy hơi thất vọng: “Không có gì, mọi người làm việc tiếp đi”.
Nói rồi, anh ta quay người bỏ đi.
Ba người kia không khỏi thấy mất mát.
Hoắc Kình vừa rời khỏi nhà chính thì Dư Kiều đến, Tiêu Phượng Nghi không được khoẻ nên không tham gia bữa tiệc này. Dư Kiều nhớ mấy hôm trước bà ấy ăn uống không ngon miệng nên đã chuẩn bị riêng cho bà ấy một món canh khai vị.
Cô vừa chuẩn bị xong nguyên liệu thì cửa phòng bếp bị người ở bên ngoài mở ra.
Dư Kiều vô thức ngẩng đầu lên thì va ngay vào tầm mắt của Hoắc Kình, rau trên tay cô rơi hết xuống thớt, mấy người trong bếp cũng tò mò dừng mọi việc lại để nhòm ngó.
“Mấy người ra ngoài trước đi”, Hoắc Kình trầm giọng nói.
Vì trông anh ta cao quý uy nghiêm, một cảm giác áp bức vô hình khiến người ta không dám trái lời nên người người khác đều ngoan ngoãn bỏ đồ trong tay xuống rồi đi hết ra ngoài.
Hoắc Kình đóng cửa lại.
Dư Kiều lùi lại một bước, đến khi lưng dựa vào chiếc tủ lạnh ở phía sau, không còn đường lùi nữa.
“Dư Văn Xương bảo em có chồng sắp cưới rồi?”, Hoắc Kình chậm rãi lên tiếng, bờ môi mỏng cong lên nụ cười tự giễu: “A Kiều, thế anh là gì của em?”
Không chờ cô trả lời, anh ta hỏi tiếp: “Còn nữa, tại sao em lại ở đây? Tại sao lại thành đầu bếp nhà họ Tiêu? Em cố ý trốn anh hay nhà họ Dư đang bắt nạt em?”
“Anh Tiêu nặng lời rồi, tôi chỉ đến kiếm bát cháo thôi. À, anh Tiêu này, cô đầu bếp này nhà anh được lắm đấy!”