Nhưng hôm nay, tin tức bọn họ nói đến lại khiến cô chú ý.
“… Thảm quá, nghe nói lan can cầu vượt đều bị gãy, ô tô bay thẳng xuống sông, bây giờ vẫn chưa tìm được người”.
“Tìm được người thì hơn 90% cũng không ổn rồi, tôi nghĩ tám phần là lúc xe va chạm thì người đã bay trực tiếp qua cửa kính vỡ rồi, bây giờ nói không chừng thi thể cũng trôi mất rồi”.
“Cô nói xem đang êm đẹp sao lại lái xe tông vào lan can cầu vượt chứ, là dùng thuốc hay là say rượu?”
“Ai biết được chứ, đợi tin tức thôi”.
“Tôi chỉ là đau lòng cho cái xe đó, toàn cầu chỉ có ba chiếc, thoáng chốc đã bị vỡ nát rồi, ai da, mấy cô nói xem chủ xe này là công tử nhà nào ở kinh đô chúng ta đây…”
“Ai biết chuyện đó, dù sao chúng ta cũng không mua nổi”.
“Các cô mau xem, lại có tin mới rồi, hình như có tiến triển rồi…”
Một người trong đó lấy điện thoại ra mở video, Dư Kiều cũng không nhịn được đứng dậy, nghiêng qua xem.
“Theo kết quả điều tra mới nhất của cảnh sát, chủ nhân chiếc xe rơi xuống sông vào 11 giờ 34 phút đêm qua mang họ Hoắc… Nguyên nhân cụ thể vụ tai nạn, phía cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra, phóng viên hiện trường của chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi sớm nhất…”
Họ Hoắc!
Dư Kiều như hoa mắt choáng váng, cả người sững sờ lùi về sau một bước, dựa vào bồn rửa tay.
Không phải, không phải là Hoắc Kình đâu nhỉ!
Anh ta ở nước ngoài mười mấy năm, phong ba bão táp gì cũng đã gặp, núi đao biển lửa gì cũng đã đi qua, không lý nào lật thuyền trong cống ngầm được.
Đúng vậy, chắc chắn sẽ không phải là Hoắc Kình, chắc chắn không phải anh ta.
“Chuyện lúc rạng sáng đêm qua, chắc chắn rồi, chỉ là nhà họ Hoắc đang chặn tin tức, phóng viên bên ngoài cũng chưa dám viết…”