“Chiếc xe gặp tai nạn là xe dưới danh nghĩa Hoắc Kình, toàn cầu chỉ có ba chiếc, một chiếc chỗ cậu, một chiếc của anh ta, còn một chiếc để dưới tên hoàng tử Saudi…”
Vẻ mặt Triệu Tấn Tây đầy vẻ thương tiếc: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Hôm qua tôi mới biết anh ta, nói chuyện với anh ta rất hợp, tôi còn nghĩ sau này có thể có thêm một người bạn nữa, không thì cũng là một đối tác tốt…”
Sắc mặt Tiêu Định Bân cũng xem như bình tĩnh: “Thiên tai nhân họa, chuyện này cũng không còn cách nào”.
Anh thân là con trưởng cháu đích tôn dòng chính nhà họ Tiêu, là người thừa kế tương lai duy nhất của nhà họ Tiêu, từ nhỏ đến lớn, không biết đã gặp bao nhiêu nguy cơ ám sát từ trong tối đến ngoài sáng.
Đúng vậy, nhà họ Tiêu lớn như vậy, dựa vào đâu mà rơi vào người một tên bệnh ốm như anh chứ? Người không phục cũng rất nhiều.
Hoắc Kình là con riêng, về nước lại nổi danh, năng lực xuất chúng như vậy, con cháu khác của nhà họ Hoắc sợ rằng không ai là không muốn anh ta chết cả.
Dư Tiêu Tiêu khẽ cười một tiếng: “Hoắc Kình này cũng chỉ là một đứa con riêng thấp hèn, nhưng lại cướp đi sự nổi bật của mấy cậu ấm khác nhà họ Hoắc, anh ta như vậy chẳng phải tự tìm chết sao? Theo em thấy, anh ta xảy ra chuyện căn bản cũng hợp lý thôi”.
Sắc mặt Tiêu Phượng Nghi bỗng u ám, buông đôi đũa cạch một tiếng.
Ngay cả sắc mặt Tiêu Bình Sinh cũng có chút nặng nề khó coi khó tả.
“Tiêu Tiêu, cẩn thận lời nói”. Tiêu Định Bân cũng tối sầm mặt, mấy lời này của Dư Tiêu Tiêu thực sự có phần quá đáng.
Hoắc Kình là con riêng, nhưng đây cũng không phải sai lầm và khuyết điểm của anh ta. Lại nói, nếu theo lời cô ta, một người xuất sắc nổi bật thì đáng chết hay sao?
“Em nói sai hay sao? Người như Hoắc Kình, chết rồi thì chết thôi”.
Trong lòng Dư Tiêu Tiêu quả thực vui gần chết rồi, lúc trước nghe Triệu Như nói, Hoắc Kình đến nhà họ Dư cầu hôn Dư Kiều, trong lòng cô ta ôm cả một bụng tực.
“Tiêu Tiêu, còn không mau xin lỗi bà đi!”