Tô Nhất Niệm nghiêng đầng rồi cất giọng nũng nịu hỏi.
Khi cô bé lên tiếng, trái tim của Tiêu Định Bân đã mềm nhũn.
Đáy mắt anh ẩn ý cười rồi gật đầu nói: “Chú là bố của Tiêu Dự An”.
“Cháu có thể mời Dự An về nhà mình ăn tối không ạ?”
Tô Nhất Niệm là một cô bé rất lễ phép và thông minh, Tiêu Định Bân nhìn đôi má phúng phính trắng nõn của cô bé mà không nhịn được muốn nhéo một cái: “Thế cháu phải hỏi ý của Dự An đã”.
“Dự An đã đồng ý rồi ạ, vì cậu ấy không tin mẹ cháu là người nấu ăn ngon nhất trên đời này, cho nên bảo phải đến nhà cháu để nếm thử”.
“Thế à? Dự An nói thế với cháu ư?”, Tiêu Định Bân có vẻ ngạc nhiên, con trai anh còn kiệm lời với anh nữa là.
Huống hồ, Tiêu Dự An không phải đứa trẻ háu ăn, cậu bé có vẻ chững chạc hơn so với tuổi.
Dù có thích vài món nào đó thì cậu bé cũng không bao giờ chủ động đòi đến lần thứ hai.
Tiêu Dự An có vẻ ngại ngùng, cậu bé cúi đầu ho khan một tiếng rồi gật đầu.
“Thế để hai đứa về ăn với nhau đi, A Kiều nấu ăn thì đúng đỉnh rồi”, Lâm Gia Nam thấy thế thì cười nói.
Khi nghe thấy cô ấy nhắc đến cái tên A Kiều, máu trên người Tiêu Định Bân như ngừng chảy, anh đứng sững tại chỗ, bên tai chỉ còn văng vẳng hai chữ A Kiều…
Bốn năm qua, ngoài thời gian đầu, Triệu Tấn Tây thường xuyên nhắc đến A Kiều và nhớ các món do cô nấu ra thì không một ai nhắc đến cô nữa. Thậm chí đến chồng sắp cưới năm đó của cô là Triệu Cường cũng đã có gia đình rồi.
Về sau, đến Triệu Tấn Tây cũng bớt nhắc về cô hơn.
Tiêu Định Bân nhìn Tiêu Dự An và Tô Nhất Niệm lên xe của Lâm Gia Nam, anh đang định quay đi thì chợt nhìn thấy gương mặt sa sầm của Dư Tiêu Tiêu. Cô ta nhìn chiếc xe đó với vẻ mặt u ám rồi hỏi: “Định Bân, người phụ nữ đó là ai thế?”