Tiêu Định Bân nhìn cô ta rồi đi về phía xe.
Dư Tiêu Tiêu cắn chặt hàm răng rồi loạng choạng đuổi theo: “Định Bân, em đang hỏi anh đấy!”
“Nếu em đã nhìn thấy thì chắc cũng biết đó là người nhà của bé gái kia”.
“Anh chưa bao giờ nói chuyện với phụ nữ nhiều như vậy, nhưng hôm nay em thấy anh cứ nhìn cô ta suốt rồi nói chuyện mãi với nhau. Định Bân, anh thích cô ta đấy à?”
“Em lại lên cơn gì thế?”, Tiêu Định Bân chỉ thấy đau đầu, anh cau mày rồi giơ tay xoa trán: “Dự An muốn đến nhà bạn ăn tối, đương nhiên anh phải nói chuyện với người ta rồi”.
“Đến mẹ ruột là em mà Dự An còn không thân, sao nó lại đến nhà khác ăn cơm? Có phải cô gái kia đã dùng trò gì dụ thằng bé không?”
“Em nghĩ con nó dễ bị dụ thế à?”
Dư Tiêu Tiêu sững người rồi nói tiếp: “Dù sao thì Dự An vẫn chỉ là một đứa trẻ, nếu người khác tính kế hãm hại thì sao mà nó trốn được”.
“Vậy em muốn sao? Chẳng dễ gì Dự An mới chịu chơi với bạn cùng trang lứa, em định cấm cản con à?”
Tiêu Định Bân nhìn Dư Tiêu Tiêu rồi nói: “Em yên tâm, ăn cơm xong anh sẽ đến đón con về ngay. Thằng bé là con trai anh, anh cũng rất quan tâm đến sự an toàn của nó”.
Dư Tiêu Tiêu cắn răng rồi theo anh lên xe.
Cô ta đã ghi nhớ biển số xe của người phụ nữ kia, dù là ai hay hồ ly tinh phương nào, chiêu trò giỏi đến đâu thì cô ta cũng quyết không tha.
…
Vì vậy, cậu bé không hề nói gì.