“Lớn tuổi rồi, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, hôm nào rảnh, ông sẽ đi thăm ông ấy”.
Ông Tiêu nói xong, lại hỏi Hoắc Kình: “Ông nhớ hồi còn nhỏ cháu còn cùng người lớn trong nhà đến thăm hỏi ông, nhoáng một cái, cháu đã trưởng thành rồi, chỉ đáng tiếc mẹ cháu không thể nhìn thấy ngày này...”
“Là mẹ cháu không có phúc”. Hoắc Kình nghe ông Tiêu nhắc đến người mẹ đã mất, đáy lòng có phần chua xót, lại nhớ đến hồi nhỏ đến nhà họ Tiêu làm khách, ông Tiêu đối xử với anh ta như với những cậu ấm khác nhà họ Tiêu, cực kỳ yêu thương, trong lòng anh ta không khỏi có cảm giác thân thiết kính trọng, cầm tay ông Tiêu nói: “Cháu rất thấu hiểu nỗi đau con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không còn, bởi vậy hiện giờ, cháu càng trân trọng những người thân và bề trên ở bên cạnh, ông, Hoắc Kình vẫn còn nhớ hồi nhỏ đến nhà, ông đối xử với cháu như con cháu ruột, phần tình cảm này, Hoắc Kình sẽ ghi nhớ suốt đời”.
“Cháu là một đứa trẻ ngoan”. Ông Tiêu biết mấy năm nay anh ta đã trải qua khó khăn như thế nào, nhưng có một vài lời không thể nói ra ở đây.
Bởi vậy, ông ta cũng chỉ vỗ vỗ tay Hoắc Kình: “Đều đã qua rồi, hiện giờ nhìn cháu tài giỏi như vậy, trong lòng ta cũng vui cho cháu”.
Ông Tiêu lại gọi Tiêu Định Bân đến, cười nói: “Đám trẻ các cháu có chuyện cần nói, ông không tham gia vào nữa”.
“Tôi đi chào hỏi những trưởng bối khác”. Hoắc Hướng Đông và Tiêu Định Bân quen biết nhau, chỉ là quan hệ giữa hai người khá bình thường, Hoắc Hướng Đông hận Hoắc Kình thấu xương, hôm nay cùng đến chúc thọ đã là cắn răng chịu đựng rồi, sao còn có thể vui lòng nói cười diễn trò với anh ta.
Hoắc Kình thấy Hoắc Hướng Đông xoay người rời đi thì mới nở nụ cười khinh thường, xem ra người anh trai này của anh ta, không có tính kiên nhẫn.
“Anh chính là Hoắc Kình à”. Triệu Tấn Tây có chút tò mò nhìn đánh giá anh ta từ trên xuống dưới: “Nhìn trông thuận mắt hơn Hoắc Hướng Đông nhiều”.
“Triệu Tấn Tây, cậu ba nhà họ Triệu, Hoắc Kình, cậu bảy nhà họ Hoắc”. Tiêu Định Bân giới thiệu hai người với nhau.
“Đã nghe danh từ lâu”.
“Hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, đều là công lao của Tiêu Tiêu”. Tiêu Định Bân dịu dàng nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Lát nữa em đừng uống rượu, cơ thể vừa khoẻ lại”.