“Ôi cha, tình cảm của đôi vợ chồng son tốt quá nhỉ!”
“Đúng vậy, làm người ta hâm mộ ghê, cô Dư đúng là có phước!”
Mấy vị phu nhân nhà giàu trêu chọc khiến dám cô chiêu cách đó không xa nhìn sang bên này, trong mắt là tia hâm mộ lẫn ghen tỵ.
Trong lòng Dư Tiêu Tiêu vô cùng đắc ý, trên mặt lại đỏ ửng, thẹn thùng nhìn Tiêu Định Bân: “Biết rồi, anh mau đi đi, không cần để ý tới em”.
Tiêu Định Bân giơ tay vén tóc mai của cô ta lên sau tai: “Có việc thì gọi anh!”
“Vâng!”
Tiêu Định Bân lễ phép chào mấy phu nhân rồi quay về vườn.
Triệu Tấn Tây còn đang kéo Hoắc Kình Thiên nói chuyện: “Ôi trời, mấy năm ở nước ngoài sao mà sống hay thế...”
Anh ta lại khá hiểu biết tình hình trong nước bên kia, hàng năm chiến loạn, người chết vô số, mười mấy tuổi, Hoắc Kình đã bị ném sang nước ngoài, không người thân không bạn bè không tiền bạc, giữ được mạng cũng đã là khó rồi.
“Lúc ấy đâu còn nghĩ được gì, mỗi lần thức dậy chỉ có một ý nghĩ là không thể chết đói, không thể bị đám phần tử vũ trang kia bắt đi, nhất định phải sống sót...”
Hoắc Kình cười khẽ, những tình huống nguy hiểm, gió tanh mưa máu năm đó chỉ còn là câu chuyện tán gẫu trên bàn tiệc xã giao.
Trên đời này làm gì có sự đồng cảm chân chính, ví dụ, nếu dì Lâm cũng kể lại những nỗi khó khăn của mình thì chỉ khiến người ta chán ghét.
“So với anh, chúng tôi chỉ là những con chim hoàng yến được nuôi trong lồng“.
“Anh Triệu khiêm tốn qua, công trình vịnh Thiển Thuỷ kia anh làm rất xuất sắc, ông cụ nhà tôi lần nào cũng khen không ngớt miệng”.
Câu nói đầu tiên của Hoắc Kình đã nhắc tới trọng điểm, đây là hạng mục đắc ý nhất của Triệu Tấn Tây, còn là thành công nhất.
Hoắc Kình nói thế không phải là nịnh bợ sáo rỗng mà là thật sự khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Hoắc Kình thả ra rồi nói: “Xin lỗi!”