Là cao thủ hàng đầu của Chiến Bộ Trung Quốc, Quân Đao vừa ra tay, đã phát ra sức mạnh khủng khiếp, trong không khí vang lên một âm thanh bùng nổ.
Diệp Phàm nhìn thế tấn công của Quân Đao với vẻ mặt thờ ơ.
Ầm!
Ngay khi một đòn của đối phương chuấn bị đánh lên người Diệp Phàm, hắn chợt ra một đòn, đụng độ với đòn đánh của Quản Đao.
Cùng với một tiếng vang lớn, một luồng sức mạnh vô hình bắn ra tứ phía.
Đồ đạc trong nhà, ghế sofa tan tành tại chỗ, biến thành một đống mảnh vụn.
Soạt soạt!
Cơ thế Quân Đao lập tức lùi lại mấy bước, anh ta rên lên một tiếng, một vệt máu tràn ra từ khóe miệng.
“Quân Đao đại nhân.”
Lúc này, Triệu Thiên Lảm xuất hiện trong biệt thự, thấy Quân Đao bị thương lập tức biến sắc, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Trình độ cũng khá đấy, nhưng tiếc lad ngay cả dũng khí chiến đấu vì tố quốc cũng không có, chỉ biết hy sinh đồng bào của mình, giữ anh lại có ích lợi
gì?”
Diệp Phàm nhìn Quản Đao, lạnh lùng quát lên.
Diệp Phàm nhìn Quân Đao, lạnh lùng quát lên.
Nói xong, bóng dáng hẳn xuất hiện trước mặt Quân Đao như ma quỷ, một tay biến thành móng vuốt, nháy mắt tóm lấy cố Quân Đao nhấc lên.
Khụ khụ!
Thoáng chốc, mặt Quân Đao đỏ bừng lên, anh ta không ngừng ho sặc sụa và vùng vẫy.
“Shh!”
Triệu Thiên Lâm nhìn thấy cảnh tượng này thì hít vào một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
Quân Đao là cường giả hàng đầu trong Chiến Bộ Trung Quốc, không kém bao nhiêu so với mấy đại quân chủ, nhưng bảy giờ lại bị hạ gục chỉ trong nháy mắt.
Sao có thề như vậy được?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chắc chắn sẽ không có ai tin được cảnh tượng này.
Hơn nữa, người hạ gục Quân Đao lại là một thanh niên mớỉ tầm hai mươi tuổi, chuyện này nếu truyền đến tai Chiến Bộ Trung Quốc, nhất định sẽ gây chấn động toàn bộ Chiến Bộ!
“Công tử, xin hãy bình tĩnh.”
“Quân Đao đại nhản không có ý định làm tổn thương cậu.”
Triệu Thiên Lâm nhanh chóng tiến lên, cúi người nói với Diệp Phàm.
“Không có ý định làm tổn thương tỏi? Muốn đưa tôi nộp cho nước Lưu Ly, như vậy mà còn gọi là không có ý định làm tốn thương?”
“Anh cho rằng người dân nước Lưu Ly sẽ đối xử tử tế với tôi hả?”
Diệp Phàm nhìn Triệu Thiên Lâm, lạnh nhạt nói.
“Công tử, tất cả những điều này là kết quả sau khi thảo luận của Chiến Bộ, đó không phải là quyết định của một mình Quản Đao đại nhản, xin cỏng tử rộng lượng tha mạng cho Quân Đao đại nhân.”
Triệu Thiên Lảm không ngừng khuyên nhủ Diệp Phàm.
Rầm!
Bất chợt, Diệp Phàm vung tay lên, Quản Đao rơi xuống đất, phun ra máu.
“Quân Đao đại nhân, ngài thế nào
rồi?”
Triệu Thiên Lâm đi tớl bên cạnh Quân Đao, đỡ anh ta dậy.
Quân Đao đứng dậy, ho khan không ngừng, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Chiêu thức cậu vừa dùng là Cầm Thiên Trảo?”
“Cầm Thiẻn Trảo? Đó chẳng phải là…”
Triệu Thiên Lâm giật mình khi nghe những lời của Quản Đao.
cầm Thiên Trảo này là tuyệt học của Chiến Thần Thiẻn Sách, Chiến Thần đệ nhất Trung Quốc.
Có tin đồn rằng năm đó Chiến Thần Thiên Sách chỉ dựa vào chiêu tuyệt học này mà tóm được Thống soái của liên quân năm nước, uy danh gây chấn động khắp bốn bế!
“Anh cũng có mắt nhìn đấy, thế mà lại biết Cầm Thiên Trảo.”
Diệp Phàm liếc nhìn Quân Đao.
“Sao cậu lại biết tuyệt học của Chiến Thần Thiên Sách?”
“Cậu là gì của Chiến Thần Thiên Sách?”
Quân Đao nhìn Diệp Phàm, vừa hào hứng vừa xúc động nói.
“Tôi là gì của Chiến Thần Thiên Sách thì có liên quan gì đến anh?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Chiến Thần Thiên Sách đâu? Ngài ấy còn sống không?”
Quân Đao nhìn Diệp Phàm không ngừng hỏi, ánh mắt nóng cháy.
“Chuyện này không liên quan gì đến anh, nếtình anh là người Trung Quốc, hôm nay tôi không giết anh, giờ thì xéo đi.”
Diệp Phàm lạnh lùng quát lên.
Quân Đao muốn nói gì đó, lại bị Triệu Thiên Lảm ngăn lại, sau đó nhìn Diệp Phàm: “Xin lỗi công tử, chúng tôi đi ngay đây.”
“Chờ đã, đồ đạc và ghế sofa của tỏi đều bị phá hỏng rồi, các người không tính bồi thường cho tôi hả?”
Ngay sau đó, Diệp Phàm lên tiếng.
“Vâng, tôi sẽ nhờ người mua đồ nội thất và ghế sofa mới để đền bù cho cậu.”
Triệu Thiên Lâm vội vàng nói, sau đó kéo Quằn Đao rời khỏi đây.
“Trông tên này kích động như vậy, có khi nào gã có quan hệ gì với Lục sư phụ không?”
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Bên ngoài biệt thự, Quân Đao lạnh lùng nói: “Cầm Thiên Trảo là tuyệt học của Chiến Thần Thiên Sách, chắc chẳn cậu ta có quan hệ gì đó với Chiến Thần Thiên Sách.”
“Quân Đao đại nhản, xin ngài đừng kích động, tôi nghĩ chúng ta nên quay lại báo cáo chuyện này với Long soái đã rồi nói tiếp.”
Triệu Thiên Lâm trầm giọng nói.
“Cậu lập tức phái người đi điều tra thân phận và lai lịch của chàng trai này cho tôi.”
“Tôi muốn biết tất cả thông tin về cậu ta từ khi sinh ra cho đến hiện tại.”
Quân Đao nhìn Triệu Thiên Lâm, lạnh lùng quát.
“Vâng.”
Triệu Thiên Lảm gặt đầu.
Mà trong phòng VIP của một cảu lac bô ở Thiên Hải.
Một thanh niẽn nhuộm tóc vàng, mặc trang phục Armani đang ngồi đây uống rượu, trước mặt có hai cô người mẫu đang yêu kiều bóp vai đấm chân cho anh ta, mặt đầy thỏa mãn.
“Thiếu gia.”
Lúc này, một người đàn ông mặc vest bước nhanh vào.
“Đã tra ra ai là người giết Hoa Hồng Trắng chưa?”
Người thanh niên lạnh lùng nói.
Hoa Hồng Trăng mà anh ta đang nói đến chính là người phụ nữ mặc sườn xám trong câu lạc bộ nơi thiếu gia nhà họ Đỗ bắt cóc Trần Tiếu Manh khi trước.
“Thư thiếu gia, thông qua camera giám sát chúng tôi đã tra ra người này chính là người đàn ông của chủ tịch tập đoàn Đường Thị, tên là Diệp Phàm.”
Những người đàn ông mặc vest lần lượt nói.
“Chủ tịch tập đoàn Đường Thị?
Chính là cỏ chủ tịch xinh đẹp bậc nhất Thiên Hải kia ư? Không ngờ mỹ nhấn này lại có chủ rồi cơ đấy.”
Hai mắt người thanh niên híp lại, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối.
“Thiếu gia, nhị thiếu gia nhà họ Giang tới rồi ạ.”
Lúc này, một người đàn ỏng khác bước vào nói.
‘Cho cậu ta vào.”
Người thanh niên lạnh lùng nói.
Rất nhanh, Giang Thiên Dương, đứa con thứ hai của nhà họ Giang bước vào, cúi đầu chào người thanh niên, nói: “Tham kiến Ngụy thiếu gia.”
“Thứ vô dụng này, bốn thiếu gia đã giúp ngươi giải quyết anh trai cậu, nhưng cậu vẫn chưa thâu tóm được nhà họ Giang, vẫn chưa lấy được thứ mà bổn thiếu gia muốn, cậu còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt bổn thiếu gia à?”
Người thanh niên nhìn về phía Giang Thiẽn Dương, quát lớn.
“Xin Ngụy thiếu gia thứ tội, là do tỏi bất tài.”
“Chỉ là vốn đĩ đã lên kế hoạch ổn thỏa cả rồi, không ngờ ngang đường nhảy ra một hòn đá ngáng đường, không biết cháu gái tôi tìm được một đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc, lại giải được độc cho anh trai tôi.”
Giang Thiên Dương nói.
“Đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc? Cậu chắc chứ?”
Lúc này, một ông già tóc tai rối bù ngồi một bên đột nhiên mờ mắt ra, ánh mắt rợn người nhìn chằm chằm Giang Thiên Dương.
“Đúng vậy, đối phương tự xưng là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc.”
Giang Thiên Dương gật đầu.
“Tôn lão, đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc này rất lợi hại hả? Thậm chí ngay cả độc của ỏng cũng có thế giải được.”
Người thanh niên đưa mắt nhìn ông già.
“Nếu cậu ta thật sự là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc, vậy thì đúng là có thế giải được độc của tôi.”
“Chỉ là Y Thánh Quỷ Cốc đã biến mất nhiều năm rồi, sao đệ tử của ông ta lại bất ngờ xuất hiện vậy?”
“Chẳng lẽ hắn ta cũng tới vì thứ đó?”
Ông già cau mày.
“Cái gì? Còn có người khác để mắt tới thứ đó à?”
Sẳc mặt người thanh niên lập tức thay đổi.
“Có vẻ như chúng ta không thể chờ thêm nữa rồi.”
Ông già trầm giọng nói: “Đã như vậy rồi, chúng ta hành động luông trong đẽm nay đi.”
“Sau đêm nay, cậu sẽ là chủ gia tộc tản nhiệm của nhà họ Giang.”
Người thanh niên vừa nói, ánh mắt vừa nhìn về phía Giang Thiên Dương.
Trong mắt Giang Thiên Dương hiện lên vẻ vui mừng, nói: “Cảm ơn Ngụy thiếu gia.”
Lúc này ở Đế Đô.
Khi thiếu gia nhà Âu Dương – Âu Dương Mục biết được tất cả người mình phái đến Thiên Hải đều chết thảm, sắc mặt trờ nên vô cùng lạnh lẽo.
“Chết hết rồi à?”
“Có vẻ bốn thiếu gia đã đánh giá thấp thằng nhóc này rồi.”
Hai mắt Âu Dương Mục sáng quắc, độc đoán nói.