Chớp mắt, màn đêm đã buông xuống.
Diệp Phạm lái xe đến tập đoàn Đường Thị.
Đợi hơn nửa giờ, cuối cùng Đường Sở Sở cũng xong hết việc, tan làm.
“Xin lồi đã để anh Tiểu Phàm phải chờ lâu nhé, hôm nay đan Trúc Nhan được tung ra thị trường nẻn có rất nhiều việc phải làm.”
Đường sở sở nhìn Diệp Phàm, mặt đầy áy náy.
“Em là vợ anh mà, không cần nói xin lỗi anh đâu”
Diệp Phàm xoa đầu Đường sở sở,
mỉm cười nói.
“Đúng rồi, tình hình tiêu thụ đan Trú Nhan sao rồi?”
Ngay sau đó, Diệp Phàm hỏi.
“Bùng nố luôn, vừa tung ra thị trường chưa đầy mười phút đã bán hết sạch, hiện tại đang có vô số người trả giá cao chỉ đế mua một viên đan Trú Nhan. Đấy là em còn không mang kem trị sẹo ra bán cùng đấy, nếu không e là tình hình sẽ còn náo động hơn nữa kìa. Hôm nay giá cổ phiếu của tập đoàn Đường Thị đã tăng vọt lên gấp mười mấy lần, khiến cả nước phải chấn động.”
Đường sở sở thở dài.
‘Thếthì tốt rồi.”
Diệp Phàm mỉm cười.
“Chỉ là lúc trước em đã bỏ qua nguy cơ tiềm ấn do đan Trú Nhan mang đến.”
Đường sở sở cau mày, lo lẳng nói.
“Nguy cơ tiềm ẩn? Nguy cơ tiềm ẩn gì cơ?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Công hiệu giúp trẻ ra mười tuối của đan Trú Nhan quá mạnh, nhất định sẽ bị vô số người nhắm đến. Những người bình thường đó có thế chỉ muốn mua một viên đan Trú Nhan, nhưng đối với những thế lực như gia tộc lớn hay tập đoàn lớn đó, thứ họ muốn có được không phải là chỉ một viên đan Trú Nhan, mà là toàn bộ công thức bào chế của đan Trú Nhan.
“Người ta vẩn hay nói, người có tài thường hay bị ganh ghét tiêu diệt, với thực lực hiện tại của Đường Thị, nhất định sẽ trở thành bia nhắm của tất cả mọi thế lực khác.”
Đường Sở Sở nói với vẻ mặt nặng nề.
“Anh còn tường em đang lo lắng chuyện gì cơ, hóa ra là chuyện này à.”
“Sao em lại quẻn mất người đàn ông của em chứ?”
“Có anh ở đây, kẻ nào dám có ý đồ gì với công thức đan Trú Nhan, anh sẽ tiền tất cả bọn chúng xuống gặp Diêm vương.”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
‘Cảm ơn anh nhé anh Tiểu Phàm!
Đường sở sở nhìn Diệp Phàm đầy yêu thương, trực tiếp hôn lẽn môi hắn.
Sau đó, Diệp Phạm lái xe đưa Đường Sở Sở về biệt thự.
Chỉ là xe của bọn họ còn chưa đi được bao xa, phía sau bất ngờ vang lên một tiếng vang lớn, một chiếc ô tô đâm thắng vào chiếc McLaren của Diệp Phàm.
“Cái dệt!”
Phút chốc Diệp Phàm không nói nên lời.
Hắn dứt khoát xuống xe kiểm tra, phát hiện đuôi xe đã bị đâm móp một khoảng.
‘Tay lái gì mà nát quá vậy?
Diệp Phàm phàn nàn.
Đúng lúc hắn đang định xem ai lái xe mà tệ đến thế thì có một người phụ nữ trong chiếc đảm vào đuôi xe hắn bước xuống.
“Sao lại là cô vậy?”
Diệp Phàm nhìn người phụ nữ, kinh ngạc hỏi.
Người phụ nữ này không ai khác chính là Giang Tuyết, đại tiếu thư của nhà họ Giang.
“Diệp, anh có thể cứu ba tôi không?”
Giang Tuyết nhìn Diệp Phàm như người chết đuối vớ được cọc gỗ, vội vàng chạy tới bên cạnh hằn.
Vèo vèo!
Lúc này, có mấy chiếc ỏ tô đuối theo dừng lại tại đây, một nhóm người mặc áo đen xuống xe, đi thắng về phía Giang Tuyết.
“Cô Giang muốn trốn đi đây vậy?”
“Ngoan ngoãn theo chúng tôi trở về đi.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?”